Zoo by Otsuichi


Zoo
Title : Zoo
Author :
Rating :
ISBN : 1421525879
ISBN-10 : 9781421525877
Language : English
Format Type : Paperback
Number of Pages : 257
Publication : First published June 26, 2003
Awards : Shirley Jackson Award Best Single-Author Collection (2009), 山本周五郎賞 Yamamoto Shūgorō Prize (2004)

A man receives a photo of his girlfriend every day in the mail...so that he can keep track of her body's decomposition. A deathtrap that takes a week to kill its victims. Haunted parks and airplanes held in the sky by the power of belief. These are just a few of the stories by Otsuichi, Japan's master of dark fantasy.


Zoo Reviews


  • Minh Nhân Nguyễn

    4 sao

    Biết cuốn này lâu rồi nhưng đọc các review đầu tiên không được tốt lắm nên mình cũng ngại mua. Dạo này đang lúc bận không thể ôm mấy cuốn truyện dài đọc được, tình cờ tìm được ebook (free :p) của nó, lại đúng thể loại truyện ngắn kiểu nội dung ly kỳ dễ đọc nên chép vào điện thoại để lúc nào rảnh thì lấy ra đọc vậy.

    Và phải nói thật là may mắn khi mình đã không bỏ qua em nó. Những truyện đầu tiên nói thật có phần khiến mình cảm thấy chưa thỏa mãn lắm, vì diễn tiến truyện khá chậm so với cái không khí ly kỳ bên trong đó, kiểu kết thúc của nó gọi là mở cũng không đúng, đóng cũng không phải, cứ tạo cho mình cảm giác lửng lơ, "chưa tới". Nhưng càng đọc thì mình lại càng thấy hay dần, và về sau lại có nhiều mẩu truyện khiến mình thích thú. Có khi là do lúc đó đã quen với cách viết của tác giả, hay là do không quá kỳ vọng nên mới có thể thưởng thức được cái hay của nó chăng.

    Cuốn này thật sự rất dễ đọc, bất cứ lúc nào mình cũng có thể lấy ra nhấm nháp một mẩu chuyện, truyện nào cũng ngon lành hấp dẫn như một món ăn vặt vậy. Nội dung sách xoay quanh các câu chuyện mang chất kỳ lạ, không hẳn truyện nào cũng kinh dị nhưng nó sẽ ít nhiều làm bạn sởn gai ốc hay thót tim khi đọc, dù một số truyện rõ là đặc sệt chất hài hước, châm biếm trong đó. Sự kinh hãi mà nó mang đến đôi khi đến dưới dạng xác thịt máu me, nhưng đa phần là từ tâm lý của nhân vật. Và ở mảng xây dựng tâm lý này thì tác giả là một bậc thầy.

    Các sách văn học Nhật đặc biệt ở chỗ thường khai thác sâu về tâm lý nhân vật, nhưng nếu xoay chuyển tâm lý đó theo khía cạnh đen tối, bệnh hoạn thì kết quả thu được sẽ rất kinh khủng. Đọc sách rồi bạn sẽ thấy những cái gọi là tâm lý phức tạp ở những cuốn sách khác chẳng là gì so với cuốn này.

    Đa nhân cách? Tâm thần phân liệt? Chỉ là chuyện nhỏ. Sẽ ra sao nếu một nhân vật cố tình biến mình thành một người với nhân cách như vậy trong khi bản thân anh ta thừa biết mình không phải như vậy nhưng cố tình phớt lờ điều đó?

    Tự ti, nhút nhát? Chuyện thường. Nhưng hãy xem điều gì sẽ xảy ra khi nhân vật đó được ban cho quyền năng to lớn, lớn hơn nhiều so với cái tâm thần yếu đuối, bất ổn được ban cho "món quà" đó.

    Bất hòa gia đình ảnh hưởng lên con cái? Hãy xem chuyện tưởng như diễn ra thường ngày ấy có thể gây ra một hậu quả không ngờ đến thế nào, để rồi đến lúc cuối ta sẽ phải băn khoăn không biết cậu bé ấy là người bị gia đình ảnh hưởng hay chính cậu mới là người thay đổi gia đình ấy.

    Với nguyên liệu là một chút "siêu nhiên" đã cho phép tác giả chạm đến, phô bày ra những cái sâu thẳm bên trong tâm hồn con người, gây nên những cái rùng mình cũng nhen nhóm từ sâu bên trong khiến cho người đọc khó lòng rũ bỏ được.

    Cũng thuộc chủ đề kỳ bí nhưng những đề tài cuốn sách này khai thác lại khá đa dạng. Từ tâm linh, tâm lý, máu me, sci-fi, trinh thám đều đủ cả. Cho nên đọc cuốn này khỏi lo bị ngán, mà mỗi lần đọc qua một truyện mới là thêm một lần háo hức không biết tác giả sẽ bày ra gì cho người đọc thưởng thức đây.

    Nói chung thì đây đúng là món hợp khẩu vị cho những ai ưa thích những thứ huyền bí, kỳ dị, tăm tối. Ban đầu mình còn e dè với cuốn sách này nhưng đọc xong rồi cảm thấy rất thích thú, và sẽ ngóng đợi các cuốn tiếp theo của tác giả sắp được xuất bản ^_^.

  • Quân Khuê

    Phải có đầu óc rất quái dị thì mới viết ra được những câu chuyện như thế này. Too dark for my liking.

    SO far và Thơ của ánh dương có lẽ là hai truyện hay nhất tập.

  • Marvin

    One or two more books like ZOO and I'm going to have a new fave author.

    Otsuichi is one of the newer dark fiction authors out of Japan. He is hard to categorize as his short fiction spreads throughout many genres including horror, science fiction and mystery. His writing style is fairly straight forward, eschewing the flowery angst of many of today's Japanese writers. He is somewhere between the Kafkaesque absurdism favored by Harudi Murakami and Kobo Abe and the strangeness of American Bizarro. I would compare him most to Kyu Murakami due to his ability to take normal everyday events and lead them into the grotesque.

    The ten stories in ZOO range from very good to Absolutely Batshit Wonderful. Those tales in the ABW category include...

    ZOO - a dark psychological horror story about a young man who is getting snapshots delivered to him daily of his girl friend's decomposing body.

    In a Falling Airplane - Maybe the most deceptive of the stories. Starts like a tale about a airline hijacker and turns into a look at three desperate losers. Clearly an socio-political satire about Japan's competitive culture.

    The White House in the Cold Forest -The best and most disturbing story in the collection about a murderer who builds his house from the corpses of his victims.

    In a Park at Twilight, a Long Time Ago is the shortest tale at four pages and packs the biggest wallop. No description. Just read it.

    Song of The Sunny Spot is the most mainstream of the bunch and easily the warmest. I would say it owes a lot to the writings of Ray Bradbury.

    Seven Rooms is the most harrowing of the collection. It is a tale of abduction with a gruesome, yet emotionally moving end.

    Otsuichi's matter-of-fact writing often heightens the sense of horror in his tales. It should also be noted that many of his tales involve young children and child abuse, so the squeamish may want to tread lightly. Having said that, Otsuichi packs a punch that you just do not see in many of the new writers who specialize in short fiction. A must read author for the lovers of grotesque fantasy and horror.



  • Nhi Nguyễn

    Đúng là chỉ có mấy bạn Nhật mới viết được những câu chuyện như thế này :)) 11 truyện ngắn kỳ lạ, nếu gọi là kinh dị truyền thống thì không phải, mà nói chung là cũng gây ám ảnh không kém truyện trinh thám kinh dị của mấy ông bà phương Tây ^^ Sau Ayatsuji Yukito (tác giả của light novel "Another") thì có lẽ Otsuichi là tác giả kinh dị Nhật Bản mà mình thích thứ nhì :))

    Những truyện mà mình thích nhất trong tập truyện này (toàn là có giết người không gớm tay với kết thúc rùng rợn gây ám ảnh :D) là "Seven Rooms", "Đi tìm máu đi", "Ngôi nhà trắng trong rừng sâu giá lạnh", "Closet" và "Trong công viên buổi chiều tà hôm ấy".

  • Vivian Đình

    3,75 / 5 sao
    Bộ này lúc mới đọc hai câu truyện đầu làm mình thấy rờn rợn phấn khích cực. Nhưng sau khi đọc hết 11 mẩu truyện thì thích nhất có lẽ chỉ có "Seven rooms", "So far" và "Zoo" thôi. Càng về sau cảm giác các câu truyện giảm dần độ kinh dị va độ hay. Nhiều câu truyện cảm giác thiệt biến thái, chết tới nơi mà còn cười đùa được... Nói chung phục tác giả đầu óc cỡ nào mới viết được mấy truyện này.

  • Rachel (TheShadesofOrange)

    3.5 Stars
    This collection had some wonderful dark and twisted horror stories with science fiction blended into a few of the narratives. '

    As always with short fiction, there were some hits and misses in this collection. I did not care for several of the stories, but there were three standouts that made the book worth reading.

    I highly recommend:
    Zoo
    Song of the Sunny Spot
    Kazari & Yoko

  • Farzana Raisa

    অনুবাদটা এত বিশ্রি কেন? 🙄

  • Marko Veljković (k.r.a.lj.e.v.i.ć)

    Moj prvi susret sa japanskim autorima je jedna zbirka horor priča koja je objavljena pre nekoliko meseci, ali danas ću govoriti o knjizi ’’Zoo i druge mračne priče’’ koja mi je ostavila malo snažniji utisak. Pre ove zbirke priča, objavljen je i Ocuićijev roman ’’Gotika’’ koji još uvek nisam pročitao, ali svakako ga imam u planu.

    Hirotaka Adaći, koji koristi pseudonim Ocuići, pisac je horor priča u kojima nema duhova, veštica, demona i drugih nečistih sila. Njegovi monstrumi se kriju u ljudima, u glavnim protagonistima većine ovih priča. Dopada mi se što svako od njih dobija kraj kakav zaslužuje.

    Za neke je smrt nagrada, pa ih je pisac ostavio u životu, kako bi što duže vremena proveli u začaranom krugu koji se neprekidno ponavlja, dok ih osećaj krivice potpuno ne uništi. Tako na primer imate momka koji je ubio svoju devojku (nije spojler, jer čete to saznati na samom početku priče), ali pokušava da sakrije tragove poput glavnog lika u filmu ’’Memento’’ kako nikad ne bi saznao da je on ubica. Međutim, on ipak dolazi do saznanja o ubistvu tokom dana, pa mu se svaki naredni dan neprekidno ponavlja, kao da tokom noći restartuje pamćenje. Jedna od omiljenih priča iz zbirke koja se odlično završava.

    Većina priča je ispričana u prvom licu što je prava stvar za potpuni doživljaj, ali ima i priča koje su ispričane u trećem licu, pa taman kad pomislite zbog čega je to tako, na kraju shvatite da je sve imalo smisla i da je još jedna genijalno osmišljena ideja. Takva je priča ’’Garderober’’ koju sam pročitao dva puta kako bih obratio pažnju na način pripovedanja, jer je to jako bitan detalj za razumevanje ove priče koja mi je takođe jedna od omiljenih.

    Sve priče su na granici između psiho trilera i horora, ali imate jednu koja se posebno izdvaja kao horor i nosi noziv ’’Bela kuća u hladnoj šumi’’. U ovoj priči je glavni protagonista dečak koji živi u štali svoje tetke i neprestano trpi nasilje i ponižavanje od strane svoje braće i tetke. Sticajem okolnosti, posle nekoliko godina napušta njihovo imanje i odlučuje da u šumi sagradi svoju kuću. Saznajte na koji način će sagraditi kuću i nemojte pre toga da konzumirate hranu. :D

    Ima i jednu priču koja me je podsetila na romane Agate Kristi i na film ’’Knives out’’ koji je izašao pre dve godine. Čovek se budi umazan krvlju i pokušava da utvrdi odakle tolika količina krvi na njegovom telu. Ubrzo saznaje da je uboden u leđa, ali zbog nesreće iz mladosti koja mu je umrtvila osećaj za bol, nije osetio ubod, pa tako ne može ni da zna ko je pokušao da ga ubije. Jedini način da preživi je da mu porodični lekar preko tansfuzije ubrizga krv koju nosi u velikoj crnoj torbi kad odlaze negde sa strane. Međutim, torba je ovog puta nestala i niko ne može da se seti gde se nalazi krv, a vremena je sve manje da se glavni junak izvuče iz kandži smrti.

    Svaka priča je jedinstvena i to je ono što ovu knjigu čini posebnom i postoje velike šanse da se nađe među deset mojih omiljenih knjiga koje sam pročitao ove godine.

  • Justin Sấm (Huy)

    Ban đầu tôi cứ tưởng cuốn này là tập hợp những câu chuyện kinh dị vì cái bìa sách đầy máu me, nhưng tôi đã nhầm vì nó chẳng hề kinh dị chút nào, tác giả có vẻ thiên về tâm lý của nhân vật nhiều hơn và đây đúng là những câu chuyện kỳ lạ như bìa sau của cuốn sách đã giới thiệu.
    Tôi có ấn tượng mạnh với ý tưởng của câu chuyện "Ngôi nhà trắng trong rừng sâu giá lạnh", cực kỳ thích cái kết của "Lời nguyên của chúa tể" và cảm thấy gợn người nhất khi đọc "Seven Rooms". Theo tôi "Seven Rooms" đúng là kinh dị nhất trong cả mười một câu chuyện của sách, chắc vì lẽ đó mà nó được vẽ minh họa trên bìa thay cho "Zoo".
    Tóm lại đây là một tập sách dễ đọc, không kinh dị lắm, rất thực tế, đọc để thấy con người chính là loài đáng sợ nhất trên trái đất này.

  • Alan

    Definitely a unique voice in this writer.

  • Mohammed Sheikh

    More reviews at---
    https://mohammedsreview.wordpress.com


    Zoo is the collection of eleven short stories written by Japanese author otsuichi.

    1.Seven rooms: Siblings were abducted from the street, and placed in one of the seven square shaped room. Sibling found that the killer uses a mystery circle to kill the abductors. Rating: 3.3/5

    2.In a falling airplane: A young frustrated man hijacks a airplane, were a bunch of passenger were boarding with different kind of intentions, finishing was good. Rating: 3.2/5

    3.The white house in the cold forest: if a man is tortured for years and never have the chance to interact with other humans what will they become? Find out here. Rating: 3/5

    4.Found the blood: A man who have lost the feel of pain a long ago, surrounded by the family members in a remote cabin were knifed, but who wants to kill him? Rating: 2.8/5

    5.In a park at twilight, a long time ago: hardly 3-4 page short story,so nothing say about this one. Rating: 3/5

    6.Wardrobe: Man killed in his own house, but the family members were thinking he was lost, there is something inside the wardrobe, Is it the man himself or the killer? Rating : 3.3/5

    7.Song of the sunny spot: A is robot(not clarified tough) invented by a man who will die soon and wants that the robot will fulfill his last wish. What is death and what is meaning of death? find a new perception here. Rating : 3/5

    8.Kajari and Yuko: Twin sisters but different as night and day. One adored by her mother, another disliked. Best story of this collection. Rating :4.2/5

    9.So-far: Story of kid whose father and mother is living in a two different dimensions. He have to choose one to live the rest of his life. Whom he will choose? Rating : 3.5/5

    10.Words of god: What he says becomes reality. A boy with this find of power can do the to world, was extremely devastating. Rating : 2/5

    11.Zoo: The book is named after this story, but this is the worst story of this collection. Rating : 1/5

    Overall Rating : 2.5 /5

  • Valkyrie Vu

    Kinh dị thì kinh dị , máu me thì máu me nhưng ko hiểu sao mình chả thấy sợ . Buồn có , xúc động có và buồn cười cũng có luôn . :)) . Vấn đề là nó máu me , kinh dị và điên rồ đến mức buồn cười í . Hay tại cái giọng văn cứ đêù đều thản nhiên và có phần tưng tửng . " Đi tìm máu đi" và "trên máy bay sắp rơi là hai truyện mang chất mỉa mai trào phúng và buồn cười nhất . :)) . Seven rooms và SO far thì ý nghĩa và xúc động , thơ của ánh dương thì đẹp nên thơ và nhẹ nhàng nhưng ảo tung hết cả chảo . :)) . Ngôi nhà trắng trong rừng sâu giá lạnh có lẽ là truyện disturbing nhất trong cả tập nhưng không hiểu sao mình đọc vẫn thấy buồn cười , nhất là đoạn thằng bé đi thu thập "gạch" để xây nhà , giết người mà như kiểu giết bọ ngựa châu chấu gì đó ấy . :)) .

    Nghiêm túc mà nói thì đọc xong cuốn này thấy thương người Nhật . Họ có lẽ phải sống trong một môi trường có quá nhiều áp lực nên mới nảy sinh ra nhiều ý tưởng điên rồ như thế , do nhiều người bị social anxiety . Hic . Rốt cuộc thì giống như bao cuốn sách Nhật khác , cái bóng bao trùm vẫn là sự cô đơn . Haizz.

  • Khue Dinh

    Tập truyện hơi nhẹ đô. Mình mong một triển lãm những thứ kinh khủng hơn thế này. Nếu chỉ được bằng này thì mình thích đọc manga của Junji Ito, Hino Hideshi hay Kazuo Umezu, thậm chí kinh tởm như của Kago Shintaro hơn.

    Tuy thế, giọng văn của bác này có vẻ tỉnh :D. Trong truyện "Trên máy bay sắp rơi" hay "Đi tìm máu đi", giọng văn còn có phần hài hước, mỉa mai. Tiếc là kiểu hài hước này có vẻ không được khai thác nhiều.

    Truyện yêu thích của mình trong tập này là "Ngôi nhà trắng trong rừng sâu giá lạnh" và "Lời nguyền của chúa tể'. Hai truyện này đều có nhiều người chết. Truyện "Đi tìm máu đi" thì có vẻ "trưởng thành" nhất. Hai truyện đầu và cuối rất đáng chú ý. Song chắc chỉ vì chúng ở đầu, và cuối =))

    Chốt lại: Thà đi đọc manga. Hehe !

  • Chuột Thổ cẩm

    Vì đúng thể loại mình thích nên chấm điểm thoải mái tí hehe. "Zoo" gồm nhiều truyện ngắn với nội dung khá kỳ quặc: một đứa bé anti-social nên nguyền rủa cả thế giới rơi đầu (có bao cách giết người khác mà hổng hiểu sao chọn cách này..), hoặc là cậu bé xây nhà bằng xác chết, hoặc là tên sát nhân cứ mỗi ngày giết một người trong phòng kín. Nghe thì rất kinh nhưng vấn đề không nằm ở đó. Mà ở tính nhân văn. Thậm chí dù nội dung có phần kinh khủng hơn so với văn của R.Murakami nhưng tác giả Otsuichi làm mình có cảm giác không máu lạnh bằng, mà ngược lại, thể hiện rõ ràng nỗi buồn, nỗi cô đơn và tình thương gia đình, thương đồng loại. Mà lại còn rất dí dỏm haha mình vừa đọc "Đi tìm máu đi" vừa cười hô hố.

  • Armand

    Zoo is a collection of macabre and chilling stories with a generous serving of the fantastic. Some of the elements here are just so out there as to be unbelievable - like a rolling can that trips everyone who tries to tackle a hijacker or a structurally sound house that is made out of stacked corpses. These are actually what make the tales with feasible plots even more horrifying, as they heighten the fact that the latter, with all their attendant blood and terror, can happen to just about anybody.

    There's enough abuse, murder, cruelty, insanity, and yes, weirdness here to satisfy any fan of horror. One could tell that there's some brains behind these stories; delicious but empty fare these are not. They read very much like mysteries in that one scarcely has qny idea as to how they would conclude. A few of them actually are whodunits that have neat twists in the end.

    The pieces that struck a chord in me are:

    In A Falling Airplane - three people plotting sundry deaths (of the self, and of others as a form of revenge) are offered a shot at redemption from the misfortunes of their past

    The White House in the Cold Forest - shades of The House That Jack Built here

    Seven Rooms - two abducted siblings must use every ounce of their ingenuity to survive their chainsaw-wielding captor

    It's so easy to read too, and I recommend Beamer for the competent translation. The prose isn't literary by any stretch but it does the job.

    I'm rating this 7/10 or 4 stars out of 5.

  • Trung Rwo

    Có chất lượng từ kém tới trung bình, 11 mẩu truyện ngắn trong ZOO đưa tới những lời văn bệnh hoạn tới không tưởng nhưng không thể chứng minh mức độ đáng tin của nó để độc giả có thể sợ hãi. Các truyện có thể đều có tính "điện ảnh" rất cao, dễ chuyển thể thành phim, nhưng điều đó đã giết chết tính văn học của nó. Mình cố gắng đọc hết 342 trang sách, thì đều có cảm giác đây chỉ là những phần tóm tắt dài của các phim ngắn mà thôi, chứ không hề được thể hiện với cách viết của truyện.

    Các chi tiết phi logic, cách dùng từ đơn giản tới mức lười biếng, các twist cuối áp đặt vào, các nhân vật không có tính cách, chỉ viết sao cho càng kỳ quặc càng tốt... đã khiến ZOO trở thành một tập truyện thảm họa. Trong cả tác phẩm này, truyện ổn nhất là "Thơ của ánh dương" vì idea thú vị nó, cùng với nửa đầu của "Trên máy bay đang rơi" vì tính black comedy độc đáo. Còn lại, các truyện kia thiên về yếu tố "khiêu dâm máu me" để gây sốc là chính và nhảm nhí tới quá đáng.

  • NaYeeM

    ১. Expectation অনেক বেশি ছিল এই বই থেকে... 'জু' একদমই ভাল লাগে নাই...
    আজাইরা লাগছে গল্পগুলো সব... অর্ধেক পড়ার পরই বিরক্ত লাগছিল বইটা
    ২. কৌশিক জামানের অনুবাদ আগেও পড়েছি, বেশ ভাল অনুবাদক উনি!! কিন্তু এই বইয়ে অনুবাদ খুব একটা ভাল লাগে নাই... পড়তে সমস্যা হচ্ছিল... তাড়াহুড়ো লক্ষ্য করা গেছে তার এই কাজে
    ৩. বাতিঘর এত জনপ্রিয় একটি প্রকাশনী হয়েও এত এত বানান ভুল!! এসব ব্যাপারে তাদের আরো সতর্ক হওয়া উচিত

  • Max

    Không phải thể loại mình thích đọc, nhưng nó điên rồ và làm mình vui. Càng về sau càng vui.
    Ước cái bìa trong được cho ra ngoài. Trời ơi cái bìa rời trông vô duyên hết biết :"d

  • Mae

    I like reading Japanese literature: the works I've read (including some manga) tend to be poetic - with a perfect blend of subtlety. I think that plays a hand in my written works too - I tend to be subtle, and I suppose that is why I appreciate Zoo.
    In fact, I celebrated the subtle use of colour motifs - blue, red, and white crop up in every story (I think, not sure though, unless Otsuichi injected it very subtley?). It's interesting not because they're the colours of the American flag, but because:
    White: While it represents innocence and purity, in a few stories Otsuichi uses it ironically. It also represents the colour of death which (interestingly) hangs over the head of every character.
    Blue: My English teacher claims it is the most paradoxical colour because it represents hope and sorrow. That's true; I'll explain its uses later on.
    Red: Carries too many meanings. I mean, it's the name of Taylor Swifts recent album. But unlike hers which can mean seduction, red is impulsive, lively, and hot/warm/heated. (Notice I fail to mention that blue is cool). As well, red is a violent colour and the colour of blood (which is involved in the tales of murder). Speaking of tales, one of the stories has a character compare the other to Little Red Riding Hood - so red is perhaps another symbol of fallen innocence or naivety headed for disaster (depending how you look at it). However, I find it intriguing Otsuichi has a thing for red-haired women which I will explain:


    As for the title, Zoo, I find it completely fitting. Each story is like an exhibit. They're all depressing & different - some I've read before, others I am amazed. But, the bottom line is, it's all very morbid.

  • Bookvalna

    Odlična zbirka horor priča!

  • Karmologyclinic

    Genre definition is meaningless in Otsuichi's short stories This is a blend of horror, weird fiction, science fiction and the overall mood ranges from the comical to the horrific. The only common characteristic that binds the stories together is the psychological setup the heroes are entwined in, for the duration of the story. The author picks a moment in the time of the narrative where the characters are at an extreme position. Either their psyche is tormented in uniquely interesting ways or they need to make impossible choices and think unthinkable thoughts. We are invited in these very intense narrative moments bred in psychoanalytic grounds. Even if some stories are weaker than others this quality of the writing is always to the point.

  • Hoang

    Rate: 3/5

    ZOO có một số truyện đọc cũng tàm tạm, nhưng tôi không ấn tượng lắm với tụi nó. Cảm giác sau khi đọc xong hết vẫn như lúc mới đọc, đây giống như một tập hợp các creepy pasta tôi đã từng coi qua ở đâu đó, nhưng nó nhiều chi tiết hơn. Một số truyện tôi nghĩ có thể dựng thành phim, nếu làm tốt một chút, lột tả được tâm lý nhân vật có thể sẽ là bộ phim hay.

    Về bìa, tôi thích bìa trong hơn là cái bìa đỏ chót ở ngoài.

  • Trinh Trinh

    Ấn tượng nhất với "Seven Rooms" và "Thơ của ánh dương".

    "Lời nguyền của chúa tể" mà lấy làm nguyên nhân về một thế giới mà con người ko nhìn mới có thể sống sót trong"Bird box" thì thuyết phục vc luôn nhé =))))

    Nể ông Otsuichi thiệt, ko hiểu ổng lấy đâu ra cảm hứng sáng tác mấy câu chuyện "bệnh hoạn" như này... Tha thiết cầu mong ông viết thôi chứ đừng thực hành nha...

  • Minh Trang

    Cuốn sách hấp dẫn, lôi cuốn ngạt thở. Nhưng vì nó làm mình sợ chết khiếp nên chỉ rate 3* ☹️

  • top.

    ถูกจริตกว่ารวมเรื่องสั้นเล่มอื่นของโอทสึอิจิมาก เนื่องด้วยความหลากแนว หลากรส และตอนจบที่แตกต่างกัน เหมือนจะมีธีมที่ไม่มีธีม ไม่มีการพยายามหักมุมแบบไม่จำเป็นเหมือน "ฉันหายไปฯ" ไม่คลุมโทนจิตๆ ทั้งเล่มเหมือน "คดีตัดข้อมือ" และที่แน่ๆ ไม่อ่อนยวบยาบเหมือน "กล่องจำลองฝัน" (ที่ทำให้อยากบอกลานามปากกานี้ไป และไม่อยากจะหยิบมาอ่านอีก)

    มาคิดดู ที่ถูกใจเป็นพิเศษอาจเพราะไม่รู้ว่าจะได้เจอกับอะไร คาดเดาล่วงหน้าไม่ได้ โดยเฉพาะเรื่องสุดท้าย อะไรคือการซื้อขายของบนเครื่องระหว่างโดนไฮแจ็คคะ? awkward เว่อ ถ้าบอกว่าเป็นหนังสือที่ทำให้ความไม่คาดหวัง, สมหวัง ก็อาจจะอธิบายเล่มนี้ได้ประมาณนึง (หวังว่านะ)

  • Erika

    ZOO is a collection of short stories by acclaimed Japanese horror author, Otsuichi. It’s translated, which always begs for an original reading to see what, if anything, has been lost or gained in the switch to another language. The writing isn’t too descriptive. It borders on the extremely bare-bones, minimalism to the point where I began to imagine the narrative in comic book form with illustrations to fill in the emotion I felt was missing from the text (my rating reflects this--it would be a 4 star otherwise). To be fair, my only other experience with Japanese horror was The Ring and that as manga. I can never bring myself to watch the film (or any Japanese horror film), but I was so scared by the end of reading the comic I gave it away when I was finished. That being said, I steeled myself for jumping into ZOO. With time and distance, I was sure I’d appreciate the tingly terror Otsuishi’s writing would elicit.

    While some of the stories read quickly, there’s always some lingering emotion left over that makes you want to stop and think about what was just read. Because this is an ARC, I won’t quote the book, but I desperately want to. There are some gruesome scenes that, when combined with some of the more incredulous and ridiculous dialogue and behavior clash against my sensibilities of propriety. I think there’s a certain appreciation that comes with Japanese horror that has to be taken into consideration before anyone attempts to read something like ZOO. It’s not Stephen King by any stretch of the imagination. There’s always something a little ridiculous and weird in the premise of a Japanese horror story--something that require a strong suspense of belief in what you’d expect to happen or what’s accepted behavior, or turn of events. There’s a lot of fantasy that has to be believed in order to appreciate the fiction created. Also, there’s a lot of corny dialogue that begs for re-writes, but don’t be put off. A lot of the stories have an underlying creepiness about them that stay with you long after the story’s been put to rest. And that, I think, is the benefit of reading Japanese horror.

    The title story, “Zoo,” is about a man who receives a photo every day of his decomposing ex-girlfriend. It’s also the name of a movie they saw when she was alive about the process of decay--which, as it turns out, is both metaphorical for the photographs and the protagonist’s life. “Zoo” is a shocking, troubling story about a man desperate for recognition, and the horrific actions he takes to ease his conscience. His narration style he adopts can get irritating, especially as the story progresses; his speech and actions become more and more ridiculous, but it remains a haunting piece.

    The stories that follow trace a pathway from the awesomely gruesome to the relief of freedom and avoidance of death. All of these stories (not a single exception) deal with death in some way--death by way of murder. After a few stories, I began to get tired of this premise. The surprise was ruined if someone was always going to die; I could expect some awful, terrible death at the end, at the beginning, somewhere in the middle of each story. The suspense wasn’t there. But on second thought, perhaps it wasn’t death for the sake of death that I was supposed to focus on. Perhaps it was a collection built upon that title story, with death as decay: a thing to be studied over time as it faded away into something almost unrecognizable from that first unexpected glimpse. Or, perhaps, something to be watched through the metaphorical bars of language, enclosed in the cage of Otsuichi’s narrative. The impact of being inundated with so much loss, so much careless and senseless death isn’t fully understood until the last story, “Seven Rooms.” When a brother and sister discover they only have six days to live, it begs the question: is it better going to your death knowing that it’s coming or living without that anxiety, despite dying in the end anyway?

    As I reflect back on the collection as a whole, I felt this message really spoke of the stories as one entity. The journey from the first to the last is an experience in preparation for the final, and what I felt to be, the best of the bunch. The impact the final story makes as I close the book, is even more appreciable in light of everything we’ve come to expect by that point in the collection. The relief is larger, the freedom sweeter, and hope lingers in the air like sunlight.

    If you decide to pick up ZOO (I recommend this to horror fans in general, if anything, to experience another avenue of the genre), keep in mind this: there is a light at the end of the tunnel. Once you finish, I think you’ll know what I mean. Many thanks to Simon & Schuster UK and Ally, in particular, for always being so awesome and generously providing me with this review copy!

  • Ngọc Minh

    Viết 1 cái rì viu cực kì tâm huyết và lỡ tay xoá nó 🙂

    Và sau nửa năm tớ hạ quyết tâm viết lại. Nhưng lần này, tớ sẽ tóm tắt những ý chính, hay đúng hơn là chỉ phân tích mẩu truyện mà tớ cho là đặc sắc nhất: Ngôi nhà trắng trong rừng sâu giá lạnh. ( Xin lưu ý rằng đây chỉ là giả thuyết của tớ, có vô số lỗ hổng hehe )

    • Chúng ta đến với nhân vật chính trong chuồng ngựa, nơi mà những bức tường y như các bộ phận cơ thể người, trắng toát. Vậy hẳn là chuồng ngựa được xây từ những xác người chất lên.

    Từ từ, để tớ nói hết đã nào.

    Khi muốn xây nhà, nhân vật chính đã tìm những tảng đá như ở chuồng ngựa, và khi nhìn thấy nạn nhân đầu tiên, cậu ta đã nghĩ: “Mặt hắn hao hao một tảng đá.” Và cậu bắt đầu dùng xác người làm gạch đá.

    Một ngôi nhà trắng toát giữa rừng sâu.

    Giống như chuồng ngựa vậy.
    ___

    • Được rồi, giả sử tớ đúng, vậy sao bà dì chủ nhà vẫn là người bình thường ?

    Well, tớ chỉ có thể phản biện câu này bằng 1 chi tiết nhỏ xíu và tất nhiên sẽ không thỏa mãn các cậu. Nhưng thư giãn nào, đây là giả thuyết.

    Khi nhân vật chính cầm miếng thịt rơi ở cằm và chạy đến nhà dì, bà ta chỉ kêu hét lên và đuổi cậu đi để khách khỏi sợ.

    Ủa, một người phụ nữ nông dân đủ dũng cảm để giữ bình tĩnh trước cảnh ấy sao ? Lại còn kêu thét lên thay vì hét ?

    Chà, nếu bà ta đủ dũng cảm thật, cái gì đã tôi luyện bà ta thế ?

    Còn nhớ chuồng ngựa chứ ?

    Nó làm từ xác người + chồng bà ta làm nhiệm vụ chất xác => bà ta kêu thét lên, một phần do sợ thật vì không tiếp xúc quá nhiều với xác chết, một phần đã quen nên không đến mức hoảng sợ.

    • Hừm, được rồi, vậy xác chết đã thối rữa thì vứt ở đâu ?

    Tớ có 1 chi tiết khá hay cho câu hỏi này. Đến cuối truyện nào.

    ”Cậu vứt nó ra đống phân bón ngoài kia được không. ?”

    Bà chủ đã nói thế mà không biết rằng bên trong là xác của 2 đứa trẻ. Và, phân, còn nhớ đoạn đầu cậu ta đã miêu tả ”phía sau chuồng ngựa có 1 đống phân khổng lồ...Chú không bao giờ đứng gần đống phân, chỉ bịt mũi và ra lệnh cho mình.”

    Đến đây thì bạn hiểu tớ rồi chứ ?

  • Taznina Zaman

    সত্যি বলতে কি, গল্প সংকলনটা পড়তে গিয়ে প্রথমে আমি ভেবেছিলাম লেখক ঠিক প্রকৃস্থিত নন, মানে সোজা বাংলায় তার মাথায় ছিট আছে। যার জন্য পয়লা তিনটা গল্প পড়ার পর আমার নার্ভে এত প্রেশার পড়লো যে ঠিক করলাম বাকিটা আস্তে আস্তে শেষ করবো। বই শেষ করার পর আমার অনুভূতি হচ্ছে, আমি এমন একজন মানুষের লেখার সাথে পরিচিত হলাম যার কল্পনার বিস্তৃতি আমাদের মতো সাধারণ মানুষের অনেক উর্ধ্বে, যার জন্য তার চিন্তাকে আমার গন্ডিবদ্ধ সরল চিন্তাধারায় পাগল মনে হয়েছে।


    জু এগারোটি ভিন্ন স্বাদের গল্পের সংকলন। থ্রিলার, সাইকোলজিক্যাল থ্রিলার, ফ্যান্টাসি, ডার্ক ফ্যান্টাসি, সায়েন্স ফিকশন প্রধানত এই কয়েকটি ঘরানার গল্পই আছে এখানে। প্রতিটা গল্পই লেখকের চিন্তার বিস্তৃতিকে প্রকাশ করে। আমার মনে হয় যে মানুষের চিন্তাভাবনা এবং কল্পনা শক্ত যত বেশি প্রসারিত, সে মানুষ তত বেশি সৃষ্টিশীল। সে হিসাবে লেখক অৎসুইশি একজন অসম্ভব সৃষ্টিশীল মানুষ। তার ব্যতিক���রমী চিন্তাধারাই তাকে এবং তার গল্পগুলোকে করে তুলেছে ইউনিক। এই সংকলনের কিছু গল্প ( সেভেন রুমস, দ্য হোয়াইট হাউজ ইন দ্য কোল্ড ফরেস্ট, জু) গল্পগুলো পড়ে তাকে সাইকোপ্যাথ ভাবা অস্বাভাবিক নয়। সো- ফার, ওয়ার্ডস অফ গড পুরো মাথা নষ্ট করা দুইটা গল্প, একজন মানুষের কি পরিমাণ অমানুষিক কল্পনাশক্তি থাকলে এ রকম গল্প লিখতে পারে, তা ভেবে আমি অবাক হই। কাজারি অ্যান্ড ইয়োকো, ওয়্যারড্রব, ফাইন্ড দ্য ব্লাড, ইন আ ফলিং এয়ারপ্লেন আপনার স্নায়ুকে টানটান করে রাখবে।


    তবে যে গল্পটা আমার সবচেয়ে ভালো লেগেছে তা হলো সং অফ দ্যা সানি স্পট। এই গল্পটা নতুন করে আমাকে শিখিয়েছে ভালোবাসা কাকে বলে। এ রকম অসম্ভব মানবিক একটা গল্পের জন্য লেখককে আমার টুপি খোলা অভিবাদন।

    অনুবাদক কৌশিক জামানকে ধন্যবাদ, তিনি এত সুন্দর অনুবাদ করেছেন যে কোথাও আটকে যাইনি বরং ইমোশনগুলো আরো ভালো ভাবে ধারণ করতে পেরেছি। তার অনুবাদ এমনিতেই ভালো, আশা করি তিনি এই ক্ষেত্রে উত্তরোত্তর নিজের প্রতিভা দেখিয়ে যাবেন। বইটি সংগ্রহে রাখা যেকোন বই প্রেমিকের জন্য সৌভাগ্যের বিষয়।

  • Niki Sven

    Sa Ocuićijevim pripovetkama susrela sam se prvi put kroz Antologiju savremenih japanskih horor priča - i instant sam se zaljubila. Kada sam videla na prošlogodišnjem Sajmu da je prevedena zbirka njegovih priča, znala sam da je moram imati.

    Ocuićijeve priče su mnogo više od standardnog horora - one su pomalo magijski realistične, ponajviše emotivne. Glavni junaci njegovih pripovedaka su često ljudi koje su nesrećne životne okolnosti dovele do toga da počine zločine - bezbroj puta sam uhvatila sebe kako osećam empatiju prema njima, iako to verovatno istovremeno i zaslužuju i ne zaslužuju. Ideje kojima se Ocuići služi su beskrajno originalne, hibrid japansko-zapadnjačke kulture, i svaka ostavlja dublji utisak nego naredna. U životu nisam ovoliko brzo i bez daha "progutala" neku knjigu kao što je ova.

  • আশিকুর রহমান

    গথ পড়ার পর প্রবল উৎসাহ নিয়ে "জু" পড়া শুরু করেছিলাম। বই অর্ধেক এগোবার পর উৎসাহ মোটামুটি নেই হয়ে গিয়েছিল। সেভেন রুমস, কাজারি অ্যান্ড ইউকো, সং অফ দ্য সানি স্পট- এই ক'টা গল্প ভাল লেগেছে। "জু" গল্পটা একেবারেই প্রেডিক্টেবল ছিল। কৌশিক জামানের বই চয়েজ বেশ চমৎকার হলেও "জু"-এর অনুবাদ ভাল লাগেনি। গথে বেশ ভালই ছিল অনুবাদ। আর বাতিঘরের বৈশিষ্ট্য- বিরামহীন ভুল বানান তো ছিল প্রতি পেজেই। সুতরাং সেটা বলে লাভ নেই।
    আমার কাছে অৎসুইশির গথ-ই মাস্টার পিস থাকবে। তার আর কোনো বই আসবে কিনা জানি না। তবে আসলে অবশ্যই কিনব।

    সামনে কৌশিক জামানের বেশ কয়েকটা বই আসছে মেলায়। সেগুলো লিস্টে আছে।