Title | : | Hạnh ngộ trong bóng tối |
Author | : | |
Rating | : | |
ISBN | : | 6045550102 |
ISBN-10 | : | 9786045550106 |
Language | : | Vietnamese |
Format Type | : | Paperback |
Number of Pages | : | 264 |
Publication | : | First published April 1, 2002 |
Rời bỏ gia đình nơi quê nhà để tới làm việc tại một công ty in, Akihiro không hay biết mình đã đẩy bản thân vào một cơn ác mộng. Những mối quan hệ xã hội độc hại khiến thân xác anh đau đớn và nhen vào tâm trí anh nỗi khao khát huỷ diệt tối tăm.
Thế rồi một án mạng nghiệt ngã xảy ra, xoay chuyển vòng quay số phận, kéo cô gái sống trong bóng tối và chàng trai gánh bóng tối trên lưng lại gần nhau theo một cách hội ngộ lạ lùng.
Hạnh ngộ trong bóng tối Reviews
-
Nếu ai đang mong chờ được đọc một tác phẩm kỳ dị, đáng sợ, rùng rợn, twist ầm ầm đúng kiểu nào giờ của Otsuichi, thì có lẽ sẽ khá thất vọng với cuốn này. "Hạnh Ngộ Trong Bóng Tối" hoàn toàn không phải là tác phẩm đại diện cho lối viết của Otsuichi nào giờ. Câu chuyện cũng không quá nghiêng về thể loại trinh thám, kinh dị, mà phần lớn nội dung thiên về dạng tâm lý, bộc lộ quá trình hình thành sự kết nối giữa một Michiru mù lòa, cô độc, luôn thích sống trong bóng tối, và một Akihiro cõng bóng tối trên lưng. Cả hai được số phận đưa đẩy lại gần nhau sau một vụ án mạng bất ngờ xảy ra ở sân ga, mà Akihiro là kẻ bị tình nghi số một.
Càng về sau, truyện đọc càng cuốn, khi mà sự thật về vụ án mạng và mối liên quan của Akihiro đến vụ án dần được sáng tỏ. Twist cũng có đấy chứ, và có đoạn đã thực sự khiến mình khá bất ngờ, đi ngược lại hoàn toàn những gì mình đã từng nghĩ ở đầu câu chuyện, khiến mình phải giở lại mấy đoạn đầu, đọc lại kỹ hơn xem có bỏ sót điều gì không. Đoạn kết đã thể hiện được toàn bộ tinh thần câu chuyện, và những gì mà tác giả muốn truyền tải, dẫu cho tinh thần ấy không có mấy chất kinh dị, mà chủ yếu tập trung vào ý nghĩa của kết nối giữa người với người, đặc biệt là giữa hai người ban đầu xa lạ nhưng cuối cùng đã tìm thấy nhau và chấp nhận sự tồn tại của nhau.
Nói chung mình không đánh giá cao chất trinh thám, kinh dị của cuốn này (vì chả có mấy), nhưng bù lại, mình khá thích thông điệp về cuộc sống, về lòng can đảm bứt ra khỏi cái kén an toàn để sống một cuộc sống ý nghĩa hơn, cũng như về việc nhìn thẳng vào nỗi sợ bị chối bỏ của bản thân và tìm thấy được một người chấp nhận mình. Khá là ý nghĩa, đặc biệt là đối với các bạn trẻ trong thời đại ngày nay, khi mà nỗi cô đơn càng hiển hiện, và sự tương tác giữa người với người càng ít đi, con người lại thích ở một mình nhiều hơn :)) -
Một quyển sách quá dịu dàng, dịu dàng đến mức mình không thể tin đây là do Otsuichi viết. Mình chợt nhận ra là mình thích lối viết u buồn mà dịu dàng của Otsuichi (như Calling you) hơn là lối viết "kinh dị" ma mị đã gầy dựng nên tên tuổi của ông.
Cần lắm nhiều quyển chữa lành như này. -
3.75
Michiru mất đi thị lực sau một tai nạn, và sau khi cha qua đời, chỉ còn một mình Michiru sống trong ngôi nhà và làm bạn với bóng tối. Nhưng Michiru không biết rằng, Oishi Akira - một chàng trai đang trốn và lặng lẽ sống trong nhà của cô ấy, vì Akira đang bị truy nã vì tội mưu sát.
Bản thân mình thích cách Otsuichi kết nối những tâm hồn cô đơn như thế này. Giữa Michiru và Akira luôn tồn tại sự cô đơn, bằng cách đó họ quan tâm nhau một cách âm thầm. Nhưng mình thích phần của Akira hơn hẳn, có lẽ vì mình đồng cảm với Akira nhiều hơn, mình luôn cảm thấy ngột ngạt ở những nơi như trường học và nơi làm việc, không muốn tiếp xúc các mối quan hệ bên ngoài.
Với cách viết u buồn và nhanh, có đôi lúc mình đã thấy chán nản về diễn biến. May mắn làm sao, Otsuichi tạo nên một kết thúc ngạc nhiên mà mình chẳng nghĩ đến. -
Đọc cuốn sách này, chợt nghĩ có lẽ Otsuichi đang yêu. Ổng có quá nhiều cuốn sách được viết bằng bút danh khác rồi, nhưng mà vẫn để một cuốn nhẹ nhàng đượm buồn như này với bút danh Otsuichi, tớ chợt cảm thấy có biến chuyển trong lòng ổng. Đọc trong một buổi sáng, rung động và suýt khóc vì những đoạn miêu tả trái tim sắt cứng nhọn hoắc vì một tình cảm của ai đấy mà mềm nhũn ra. Có lẽ tớ hơi yếu đuối, hoặc tấm lòng này của Otsuichi tớ cảm nhận được.
Có lẽ, đây là một cuốn tự truyện ẩn dụ, rằng Otsuichi đã nhìn đời lạnh nhạt tới mù hẳn như vậy, chỉ có thể thấy ấm áp quen thuộc ở những góc nhà của bản thân. Để rồi có điều gì đó, ai đó khiến ổng nhận ra mọi thứ không cô đơn như vậy. Hoặc rằng, cô độc thì có mẹ gì là không được chứ?
Otsuichi mềm mỏng phơi bày nỗi lòng, qua nhiều tác phẩm càng chứng minh ổng có thể từng bị bạo lực học đường, từng bị người khác ghét bỏ chỉ vì muốn sự đơn độc, nhưn có lẽ đây là tác phẩm mềm mỏng nhất và khéo nhất.
Tới giờ thì tớ khóc vì cái kết quá đỗi hạnh phúc. Thật kỳ lạ. -
Đây là câu chuyện giản đơn về hành trình của một cô gái đem lại ánh sáng cho tâm hồn một chàng trai và một chàng trai đem đến cho cô gái mù "một đôi mắt". Đừng hi vọng gì vào chất kinh dị sặc mùi hay trinh thám kinh điển của Otsuichi trong cuốn này, vì rồi bạn sẽ thất vọng thôi...Ý mình là bạn sẽ thất vọng vì mọi thứ đã không như bạn kì vọng, chứ không phải thất vọng vì cuốn sách này đâu :)))
Chỉ nghĩ là, nếu một ngày nào đó mình cũng không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, thì liệu mình còn có can đảm để sống tiếp như cô bạn Michiru này hay không?! Chắc không... -
2.5 sao.
•
Câu chuyện về hành trình chạy trốn bóng tối này khá ổn, nếu như không biết Otsuichi là ai.
•
Đằng này tui rành như bánh canh, nên chán thấy ớn. Kinh dị ma mị đâu? Giọng văn rùng rợn đâu? Twist lồng twist đâu? Không thấy. Chỉ có một vụ án dễ đoán, lời kể nhạt nhòa, diễn biến dài dòng, twist non èo.
•
Tóm lại, với tui đây là một cuộc thất vọng bởi đã kỳ vọng quá nhiều. Mà sao không kỳ vọng được khi biết tác giả là Otsuichi? -
เรื่องนี้ไม่มีอะไรมากเลย นอกจากถ้อยคำสำนวนของโอตสึที่พาให้เราซึมซาบบรรยากาศเหงาเศร้าสร้อยไปกับเรื่องราวของเขาและเธอ
สิ่งที่สัมผัสได้ในความมืดและเงียบงันที่เกิดขึ้นระหว่างเขาและเธอคือความโรแมนติก......เป็นความเงียบเหงาเศร้าซึมที่โคตรโรแมนติก!
แม้หน้ากระดาษจะหมดไปกับการบรรยายความเหงาของคนสองคนซะเยอะ แต่มันก็ไม่ได้ยืดยาดน่าเบื่ออะไรเลย โอตสึปล่อยให้เราอินไปกับความรู้สึกของตัวละครผ่านถ้อยคำสำนวนง่ายๆ ที่เป็นเอกลักษณ์ของเขา ทั้งมิจิรุและอากิฮิโระ ก็คงจะเปรียบเหมือนตัวแทนของใครสักคนบนโลกใบนี้ที่บางครั้งก็รู้สึกว่ารอบด้านนี่มันอะไร! ทำไมเราไม่รู้สึกเป็นส่วนหนึ่งของใครหรืออะไรบางอย่างเลย!......อ๊ะ ว่าแต่คุณรู้จักความเหงาดีพอหรือยัง? ถ้ายัง ก็ลองสัมผัสความเหงาผ่าน “มิจิรุ” และ “อากิฮิโระ” ดูนะคะ -
Lâu lắm rồi mới lại có một tác phẩm khiến trái tim của mình có nhiều cảm xúc và được chữa lành như vậy. Thật dịu dàng và quá đỗi ấm áp khi hai trái tim chứa đựng bóng tối được số phận dẫn dắt và cuối cùng hòa chung nhịp đập đến nỗi cuối cùng không thể nào tách nhau ra được. Mình thích cái cách Outsuji liên kết các sự kiện trước và sau án mạng với nhau và thông điệp rằng "Con người không thể nào sống cô độc một mình được" được truyền tải suốt tác phẩm.
「そもそも何のためにみんなは生きているのだろう。仕事、家族、趣味、何か目標があって生活しているのだろうか。なんのために人生はあるというのだ。幸福な家庭をつくるという、ただそれだけのために人生を捧げているのだろうか。」
Cả hai nhân vật chính ban đầu tồn tại với khoảng trống cô độc và cự tuyệt xã hội, họ cho rằng chẳng ích gì khi cứ bám víu lấy những thứ như gia đình, người yêu hay bạn bè. Bởi cuối cùng chúng cũng biến mất như cách thế giới này vốn dĩ được vận hành, như một vòng lặp luẩn quẩn không có hồi kết.
「だれかに出会って、喜んだり悲しんだり、傷ついたりして、また別れる。それの繰り返しは、とてもくたびれそうだ。それならいっそ、最初から一人がいい」
Thế nhưng chính nhờ vòng lặp này mà một lần nữa cả hai biết được tầm quan trọng của các mối quan hệ, vì chúng quý giá nên càng phải được trân trọng và níu giữ. Khi bạn chìa tay ra giúp đỡ ai đó thì cũng là lúc chính bạn được cứu giúp. Điều này tạo nên sợi dây vô hình gắn kết chúng ta lại với nhau. Chàng trai gặp cô gái, hai người dạy cho nhau và giúp nhau hiểu được điều mình thiếu sót cuối cùng là một cái kết có hậu. Cách hai nhân vật lặng lẽ quan tâm đối phương khiến trái tim mình như bừng lên cảm giác vui sướng và đầy hy vọng. Chúng ta ai cũng đều xứng đáng có được hạnh phúc như vậy.
Câu mình thích nhất trong tác phẩm này chính là 「はたして自分のいていい場所はどこなのだろうかと、考えたこともあった。しかし必要だったのは場所ではなかった。必要だったのは、自分の存在を許す人間だったのだと思う。」 -
4.25/5⭐️
Aww, cảm giác của mình khi đọc xong cuốn này là sự hạnh phúc và ấm áp vô cùng. Một cuộc gặp gỡ kì lạ giữa hai con người cũng vô cùng kì lạ, đó là Michiru - một cô gái mù và chỉ thu mình lại trong căn nhà của cô, và Akihiro - một chàng trai là nghi phạm trong một vụ giết người và đang bị truy nã. Ngay từ đầu mình đã rất tò mò về cuộc gặp gỡ này và bằng một cách rất nhẹ nhàng, tinh t��, câu chuyện len lỏi vào trái tim mình, dẫn dắt mình tìm hiểu nhiều hơn về tính cách, quá khứ của hai con người, sự tiếp xúc và làm thế nào để họ thấu hiểu lẫn nhau. Cách kể chuyện của tác giả nhẹ nhàng mà không kém phần hấp dẫn, một vài twist cũng khá ấn tượng. Các chi tiết đều có liên kết với nhau, không có chi tiết thừa. Một sự việc nhỏ cũng có thể tạo ra một ảnh hưởng lớn nào đó, nên đọc mà thấy bất ngờ ghê. Thậm chí có những đoạn rất dễ thương khiến mình bất giác mỉm cười. Sau cùng là cái kết làm mình cảm thấy rất thoả mãn. Cuốn này thực sự đáng đọc lắm nha. -
ส่วนที่ชอบมากเป็นพิเศษของเล่มนี้คือ ความโรแมนติก
ความโรแมนติกที่อยู่ในความลึกลับ
ความมืดและความเงียบ .. ยิ่งขับเน้นให้ความรู้สึกแจ่มชัดขึ้นมา -
4,25/5.
Cuốn này hay đấy chứ huhuhuuhuhu nếu mọi người không quá mong chờ vào những yếu tố trinh thám mà chỉ tập trung vào con người thôi thì nó hay màaaaa
Mình rén không dám đọc vì bạn mình chê, nhưng cuối cùng lại thấy rất được. Cảm giác ngòi bút của Otsuichi đã chắc chắn hơn nhiều, không có gì lợn cợn khiến mình khó chịu cả. Nhẹ nhàng thoải mái mà còn soft ẻ nữa là khác ahuuhu
Đọc đến gần cuối mình thấy giai điệu bài hát "id 072019" vang lên nên mình đã mở lên nghe ấy =)) hợp lémmm -
ถ้าจะเปรียบให้เป็นหนังสักเรื่อง ก็คงจัดวางนิยายเรื่องนี้เป็น 'หนังเงียบ' ก็ว่าได้ บทพูดคุยมีน้อยมากๆ ตัวละครสื่อสารกันด้วยกันกระทำ ทั้งๆที่ส่งเสียงพูดคุยกันได้ แต่พวกเขาเลือกที่จะไม่ทำ เหตุใดพวกเขาจึงทำเช่นนั้น นั่นก็เพราะพวกเขาไม่ต้องการให้สายสัมพันธ์ที่เกิดขึ้นระหว่างกันพังทลายลงไป นั้นก็เพราะสถานการณ์ที่ชักนำให้พระ-นางมีปฏิสัมพันธ์กันในนิยายเรื่องนี้ มันช่างเปาะบางและแปลกประหลาดกว่าเรื่องไหนๆ!
นี่คือเรื่องราวของชายหนุ่มผู้ตกเป็นผู้ต้องสงสัยในคดีฆาตกรรม แอบเข้ามาหลบซ่อนตัวในบ้านที่มีหญิงตาบอดอาศัยอยู่เพียงลำพัง!
นิยายเล่าผ่านความคิดของสองตัวละครสลับกันไปมาระหว่างชายหนุ่มที่เข้ามาหลบซ่อนตัวภายในบ้านกับความคิดของหญิงตาบอดเจ้าของบ้าน ในความลุ้นไปกับตัวละครว่าจะรู้สึกตัวเมื่อใดว่าตัวเองนั้นไม่ใช่เพียงผู้เดียวที่อาศัยอยู่ในบ้าน ผู้เขียนยังนำเราลงลึกเข้าไปในจิตใจของคนที่ปิดกั้นตนเองจากสังคม อ่านแล้วคล้ายๆกับได้อ่านตัวตนของเราเองที่สะท้อนอยู่ในตัวละครของเรื่องด้วย ตัวตนของเรานั้นไม่ต่างจากพระนางที่ชอบอยู่ในโลกเงียบอ้างว้างเพียงลำพัง มากกว่าการกระโดดโลดแล่นเข้าไปในวงสัมคมที่มีคนมากมาย แต่พวกเขาทั้งคู่มีเหตุผลผลักดันให้ตนออกนอกวงนั้นแตกต่างกัน....
คนหนึ่ง...ยินดีอยู่ในโลกอันมืดมิด เพียงเพื่อไม่ต้องพบเจอผู้ใดอีก ไม่ต้องผูกพันกับใครแล้วต้องจากลากันอีก ไม่ต้องเจ็บปวดใจอีก
อีกคนหนึ่ง...ผลักตนออกจากผู้คน เพราะคิดว่าตนไม่เคยเป็นที่ต้องการ ไม่เคยเป็นยอมรับอยู่แล้ว ดังนั้นตัวเขาก็ไม่จำเป็นที่จะต้องมีคนเหล่านั้นก็ได้ เขาไม่เคยแคร์
ความเกรงอกเกรงใจ และพยายามทำความเข้าใจความรู้สึกผู้อื่น แม้คนคนนั้นจะเป็นคนแปลกหน้าหรือเป็นคนอื่นก็ตาม สำหรับคนญี่ปุ่นเป็นสิ่งที่สะท้อนให้เห็นเด่นชัดมากกก+ในนิยายเรื่องนี้ การที่นางเอกพยายามทำความเข้าใจถึงสาเหตุการเข้ามาในบ้านของผู้บุกรุกและหาวิธีรับมืออย่างมีสติก็เป็นเรื่องที่ดี แต่ถ้าเผลอให้เลยเป็นความเกรงใจต่อผู้บุกรุกแบบที่เธอรู้สึกในเรื่องนี่ก็อันตรายไปนะ 555+
เมื่อมองในมุมของนิยาย โลกเงียบๆที่คนเขียนสร้างขึ้นนี้ ไม่ได้นำความอ้างว้างเดียวดายของคนสองคนมาให้เรารู้จักเพียงอย่างเดียว แต่เขายังนำเอาเรื่องราวการผูกสัมพันธ์ของตัวละคนในสถานกาณ์ที่ไม่ควรเป็นได้ให้เกิดขึ้นได้และเราคล้อยตามไป แสดงให้เห็นว่าความโรแมนติกยังสามารถเกิดขึ้นได้แม้ไร้บทพูดลึกซึ้งคำใด
'ตั้งแต่วินาทีแรกที่รับรู้ถึงตัวตนของอีกฝ่าย การสัมผัสถึงกันก็เริ่มต้นขึ้นแล้ว'
ส่วนปมคดีฆาตกรรมนั้นไม่ซับซ้อน แต่วิธีการเล่าเรื่องผ่านมุมมองของตัวละครนั้นแหละทำให้มันซับซ้อน บางคร้้งความรู้สึกอันรุนแรง หรือภาพจำในวันอันเจ็บปวด อาจมีผลบิดเบือนภาพจริงที่ตาเห็นแปลงค่าเป็นอีกภาพหนึ่งในสมองให้เรารับรู้ ชอบการวางปมเล็กๆน้อยๆที่มีในตลอดเรื่องราว และนั้นเองทำให้ทุกอย่างดูแน่นหนาและลึกซึ้งมากเลยทีเดียว.... -
ดีกว่าที่คาด แต่มีบางอย่างที่ไม่ชอบและยังทำใจก้าวข้ามมันไม่ได้ (ในฐานะงานของโอทสึอิจิน่ะนะ)
-
Sau khi đã đọc qua những tác phẩm trước đó của Otsuichi như Zoo, Goth, hay là Black Fairy Tales thì sẽ cảm thấy Hạnh Ngộ Trong Bóng Tối mang đến một cảm giác khác quá. Truyện khép lại rồi, lần đầu mình dành chút thời gian ngắm nhìn tranh minh hoạ hai bìa trước sau.
-
Truyện nhân văn. Mê 😍
-
Sau cuốn GOTH khá hấp dẫn thì mình tiếp cuốn này của Otsuichi nhưng lối kể quá nhạt , câu chuyện này dễ dàng bắt gặp ở nhiều tác phẩm văn học khác
Trùng hợp cái là mình đang đọc cùng lúc 2 cuốn nv nữ chính đều bị mù , cuốn kia là ánh sáng vô hình -
Một câu chuyện dễ thương dù thể loại là án mạng, nhưng chủ yếu nói về những tổn thương nội tâm của những người bình thường trong xã hội.
Akihiro, một nhân viên nhà in, bị ức chế trước sự coi thường và những lời đùa độc địa của sếp lẫn đồng nghiệp lâu năm, chỉ vì anh không giống họ, không hoà vào những hoạt động cà kê sau giờ làm cùng họ. Một lần quá tức giận, anh buột miệng muốn giết, không biết rằng điều đó gây hoạ cho anh. Người sếp đi cùng nhà ga với anh đã bị đẩy ngã xuống đường tàu và bị tàu cán chết ngay tại chỗ. Tại hiện trường, theo lý, chỉ có Akihiro thôi, mà anh lại hoảng sợ chạy trốn, vì thế trở thành tội phạm bị truy nã.
Michiro, một cô gái trẻ bị bệnh mù khi đã trưởng thành, sống một mình trong căn nhà đối diện nhà ga sau khi bố mất. Cô bỗng phát hiện có người lạ im lặng sống trong nhà mình, và phải đưa ra những quyết định.
Hai người họ đều có những ký ức không vui vẻ dẫn đến việc muốn lánh xa mọi người, ngại trao đổi và t��� ti về bản thân. Hai người “gặp” nhau trong sự im lặng. Chỉ có hơi thở và những chuyển động trong không khí giao tiếp với nhau, “như hai con thú gầm gừ” quan sát nhau vừa sợ vừa lo lắng.
Một câu chuyện nghiêng về tình cảm và tâm lý xã hội hơn, trong đó có những kiểu tổn thương tâm lý rất Nhật bản đầy u ám như ta vẫn đọc thấy trong những tác phẩm khác, nhưng cũng có sự quan tâm và chữa lành nội tâm rất nhẹ nhàng, dễ thương. “Không phải lúc nào hai người lạ với nhau cũng gây ra tổn thương”, mà còn có thể nhìn và hiểu nhau không chỉ bằng đôi mắt. -
J’ai bien aimé ma lecture pour l’ambiance qui était assez particulière, à la fois pesante et très touchante. La plume était assez compréhensible, on comprenait bien les sentiments des personnages et heureusement car il ne se passe pas grand-chose dans cette histoire. Tout est dans la tête.
Le fait qu’il n’y est ni sang et violence était ce qui m’avait attiré dans ce résumé, j’ai trouvé ça très intrigant car la plupart du temps dans ce genre d’histoire, le contexte est assez « horrifique », alors que là, il y a de la peur mais surtout de l��empathie. C’était assez original ! Quoique l’action ne soit pas très présente il y a quand même une intrigue assez intéressante et j’ai beaucoup aimé la fin, j’ai même été surprise. Je m’y attendais pas du tout tant j’étais obnubilée par la relation de nos deux protagonistes.
Parlons de leurs relations d’ailleurs… wow. Je pense que les mots et les actions étaient placés exactement là où il faut pour me toucher en plein coeur. Tristement plonger dans le noir et dans un silence insoutenable, Michiru et Akihiro m’ont donné l’impression de se connaitre depuis des mois. C’est indescriptible sans spoil, mais sur ce point-là c’était parfait !
Car oui, je n’ai pas ressenti que du positif dans ce livre, mais je suis mitigé, parce que ce sont les points « négatifs » qui ont permis de donner cette ambiance selon moi. C’est lent. Parfois très lent. Beaucoup de retours dans le passé, de répétitions trop rapprochées, etc.… Mais sans ça, je pense que ce livre n’aurait pas eu la même saveur. -
Dường như anh ta định ra ngoài cùng cô. Cô biết điều đó nghĩa là gì. Nếu bị cảnh sát phát hiện, có thể anh ta sẽ bị bắt ngay lập tức. Vậy mà lẽ nào anh ta vẫn bất chấp để đi cùng cô? Hình như đi giày xong, anh ta đã ra khỏi nhà trước. Lúc cô còn đứng ngẩn ngơ không thể đưa ra quyết định, anh ta đã nắm lấy tay cô. Và Michiru bước ra khỏi cửa, như thể nhảy về phía sự ấm áp đó.
Một câu chuyện quá đỗi dễ thương. Không thể nhận ra tác giả chính là Otsuichi chuyên gia máu me kinh dị 😂
Trong câu chuyện giữa Akihiro và Michiru, thật sự cũng không biết ai mới là người giúp đỡ ai. Họ đều là những người ngã gục trong đau khổ, và chính vì thấm đẫm nỗi đau buồn trong tim nên họ hiểu người kia, từ đó từng chút một nâng đỡ nhau đứng dậy, cẩn thận từng bước tiến về phía ánh sáng, về phía tự do và hạnh phúc.
-----
Btw, bạn nào muốn mua sách đẹp với giá hợp lý thì ghé page mình xem nha :")
facebook.com/hieusachcuaGaby ❤ -
เขียนเรื่องได้เรียบง่ายมาก ภาษาที่ใช่เข้าใจได้ง่าย เเฝงไปด้วยความรู้สึก อบอุ่น ละมุน ตัวละครสื่อสารผ่านความเงียบ ไร้บทพูด เเต่กลับมีเสน่ มีความสุขเเบบบอกไม่ถูก อาจมีเศร้าบ้าง ตกใจบ้าง จนวางหนังสือไม่ลงเลย
-
Cuốn này tâm lý xã hội với bối cảnh liên quan đến một vụ án chứ không phải trinh thám. Đoạn đầu buồn tẻ chầm chậm nhưng kết truyện có hứng khởi hơn. Truyện có tính nhân văn, 3,5 cho lên 4.
-
Thấy thiên hạ đồn quyển này dịu dàng lắm, healing lắm nhưng mình chả thấy vậy. Nó trái ngược hoàn toàn với phong cách của Otsuichi, đúng. Chỉ là mình không đánh giá cao tác phẩm này thôi.
-
3.5, nhẹ nhàng ghê, khác hẳn với Otsuichi phiên bản kinh dị tui biết.
-
3.5
-
Otsuichi is marvellous, as always.
Kuna ma loen üsna palju inglise keeles, otsustasin, et võtan ette raamatu võõrkeeles, milles ma end nii koduselt ei tunne. Teose lugemine läks üle kivide ja kändude. Ma alustasin selle lugemist sõnaraamatu ja kaustikuga, lõpetasin aga ilma suurema abita. Sisust sain aru ka ilma sõnaraamatuta, mõned nüansid nõudsid aga siiski osalist kontrollimist. Eestikeelses tõlkes kõlaks raamatu pealkiri arvatavasti umbes selliselt: „Kohtumine pimedas.” Seda muidugi juhul, kui tõlgitaks prantsuse keelest. Raamatu põhjal on valminud ka film, mille inglisekeelne pealkiri on „Waiting in the dark”. Tegemist on aasiapärase põnevikuga, kus rõhk on pigem inimpsühholoogial. Filmisõber leiab treileri kommentaarist.
Michiru on õnnetuse tagajärjel kaotanud suurema osa oma nägemisest. Ta suudab eristada ainult valgust ja varje. Sellest hoolimata elab ta üksinda suures majas raudteejaama lähedal. Ühel hommikul juhtub vaksalis midagi kohutavat. Perroonil olevast kahest inimesest üks sureb, teine aga põgeneb. Kuna mõlemad mehed töötavad samas trükikojas, kuulutatakse põgeneja tagaotsitavaks kahtlustatuna oma töökaaslase mõrvas. Sellega saabki alguse sündmuste jada, mis viib kokku kaks pimedust: selle, milles elab Michiru, ja selle, mis mõnikord elutseb inimese hinges. Akihiro põgeneb rongijaamast ja peidab end võimude eest. Natukene pärast mõrva toimumist, hakkab Michiru tajuma, et ta ei ole oma kodus enam üksi.
See raamat meeldis mulle, nagu kõik teised Otsuichi teosed, ehkki see oli teistest natuke erinev. Igal juhul tunnen, et ma igaks juhuks ei taha pimedaks jääda. Mõelda vaid, et keegi kolib salaja sisse nii, et sa sellest alguses isegi aru ei saa... Õudusunenägusid see veel tekitanud ei ole, aga kui tekitab, siis kavatsen neid muidugi ka nautida. -
Biết đến Otsuichi là tác gải của các tác phẩm kinh dị như Zoo hay Goth, nhưng khi đọc Hạnh Ngộ Trong Bóng Tối mình bị bất ngờ bởi phong cách viết truyện khác hẳn của tác giả. Những ai mặc định đây sẽ lại là một câu chuyện nặng đô nữa của tác giả hẳn sẽ rất thất vọng, còn với mình thì không thành vấn đề cả vì thể loại tâm lý của là một thể loại mình yêu thích. Bởi xem nó như một tác phẩm của một tác giả mới, trải nghiệm đọc của mình cũng rất là dễ chịu.
Truyện có một số điểm cuốn hút mình như sau:
- Câu chuyện được kể với giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng, mang đến cho người đọc nhiều cảm xúc.
- Nhân vật được xây dựng chân thực, sinh động: Michiru và Akihiro là hai nhân vật có hoàn cảnh và tính cách khác biệt, nhưng họ đều là những con người cô đơn, lạc lõng. Quá trình hình thành sự kết nối giữa hai người được thể hiện một cách chân thực và sinh động, khiến người đọc dễ dàng đồng cảm và thấu hiểu.
- Cuốn sách mang đến những thông điệp ý nghĩa về tình yêu, sự thấu hiểu và sự chữa lành. Tình yêu có thể giúp con người vượt qua những đau khổ và trở ngại trong cuộc sống. Sự thấu hiểu có thể giúp con người kết nối với nhau và tạo nên một thế giới tốt đẹp hơn.
- Cách xây dựng truyện tuy đơn giản và nhẹ nhàng nhưng tác gải vẫn cho vào đó hai ba cái twist nho nhỏ, dù không quá đao to búa lớn nhưng chủ yếu là để đẩy câu truyện lên cao trào và níu giữ người đọc tiếp tục theo dõi.
Tóm lại, đây là một quyển sách có tác dụng thư giản và xoa dịu tâm hồn mình sau khi mình đã đọc xong những tác phẩm căng thẳng, hồi hộp và đen tối ở những tác phẩm trước của Otsuichi. -
3.5/5
trước khi chọn quyển sách này để đọc, mình đã chuẩn bị tâm thế trước là sẽ không mong đợi vào những plot twist hay giọng văn kinh dị, ám ảnh của Otsuichi như hồi mình đọc “Goth”. vẫn có plot twist ở cuối, vẫn có chi tiết khiến mình phải rùng mình và tim đập thình thịch như hồi đọc các cuốn khác của Otsuichi nhưng quyển sách này thực sự rất dịu dàng, đến mức mình không khỏi băn khoăn có phải do Otsuichi viết hay không. nếu không biết Otsuichi từ trước thì có lẽ mình sẽ không nghĩ như vậy nữa.
nhưng “Hạnh ngộ trong bóng tối” tựu chung vẫn là một quyển sách đáng đọc, mặc dù phải đến nửa quyển mình mới bắt đầu tìm được hứng thú rằng phải đọc hết quyển này, không được bỏ dở.
cuộc hạnh ngộ giữa hai con người cô đơn và lạc lõng giữa thế gian. họ gặp nhau và đem đến cho nhau một thứ gọi là ý nghĩa để họ sống tiếp, để họ cố gắng tiếp.
có lẽ, con người ta không phải ai cũng cô đơn mãi được, nhỉ? -
Xuyên suốt quá trình đọc bản thân mình vẫn luôn cầu mong và tin tưởng nhân vật Akihiro sẽ không giết người, sự thật là à mà spoil sẽ làm mất hứng thú với những bạn chưa đọc 🤖 Trước khi đến với quyển này, mình đã kinh qua hai tựa là "Sắc Xanh Còn Mãi" và "Calling You", vừa ức chế lại quá dảk đi. Ai mà có ngờ tới "Hạnh ngộ trong bóng tối", nội dung lại healing thế chứ :> Hyhy mình hài lòng và thoả mãn khi được đọc cuốn này của Otsuichi, chắc phải tìm mua trọn bộ đã xuất bản của tác giả này ở Việt Nam nữa quá, ghiền ròy.
Chấm điểm: 4,5/5 -
นว���ิยายแต่งโดยคุณโอตสึ อิจิ และแปลโดยคุณพรพิรุณ กิจสมเจตน์
เป็นนิยายแปลภาษาญี่ปุ่นเรื่องแรกที่เราได้อ่านและทำให้เราเริ่มสนใจนิยายจากทางญี่ปุ่น
นั่นเพราะบรรยากาศในเรื่องนี้แตกต่างจากนิยายทางตะวันตกและไทยมากๆ
บรรยากาศในเรื่องจะออกหม่นๆ เศร้าๆ เงียบเหงา ยึ๋ยๆ แต่ก็ให้ความรู้สึกโรแมนติกอย่างประหลาด!
สำนวนการเขียนนั้นง่าย กระชับและตรงไปตรงมา แต่อ่านจบแล้วกลับทิ้งความรู้สึกบางอย่างหน่วงๆในอกไปหลายวันเลย
เล่มนี้หายไปจากชั้นหนะงสือที่บ้าน พอจะซื้อใหม่ก็หาซื้อยากมากเลย T_T -
ผู้เขียนกำหนดให้สองมนุษย์ผู้เข้าสังคมไม่เก่งทั้งคู่
โคจรมาเจอกันในสถานการณ์ภาคบังคับ
มิจิรุ หญิงสาวตาบอด
กับอากิฮิโระ ชายหนุ่มผู้ที่กำลังหลบหนีตำรวจ
เขาเข้ามาซ่อนตัวอยู่ในบ้านของเธอ โดยที่เธอไม่รู้ตัว
เฝ้าดูเธอทำกิจวัตรประจำวันอย่างเงียบเชียบ ..
เป็นความโรแมนติกที่รสชาติแปลกๆ
อบอุ่น ละมุน ลึกซึ้ง ชอบเล่มนี้ค่ะ