Title | : | The Atlas of Happiness |
Author | : | |
Rating | : | |
ISBN | : | 147368823X |
ISBN-10 | : | 9781473688230 |
Language | : | English |
Format Type | : | Hardcover |
Number of Pages | : | 288 |
Publication | : | First published November 1, 2018 |
The Atlas of Happiness Reviews
-
This book gets a star for having a diverse collection of countries and philosophies.
This book loses a bunch of stars because Helen Russell is often trying to be #hip and funny and falls painfully short. She has rude opinions that she interjects in the text. I also don’t believe that she has the qualifications to write a book such as this.
As a journalist I think it would have served her better to focus on one culture. Instead we get disappointing and short snapshots of other cultures with her ignorant and highly Anglo normative and Scandinavian trendy perspective.
This book would have been better written by an anthropologist, sociologist, historian, social worker, etc. Empathy and proper understanding are essential and I found this lacking. -
Хелън Ръсел - "Атлас на щастието", изд. "Ера" 2019, прев. Росица Тодорова
Току-що дочетох "Атлас на щастието".
Преди да напиша каквото и да е друго, искам да кажа, че откакто започнаха да се появяват разни книги за хюга, люка, сису и други подобни "наръчници по уют", съзнателно реших да не ги докосвам. Не за друго, а просто ми се струва странно - и може би дори малко обезпокоително - да съществува "наръчник" за това "как да си направиш хубавото". Нали всички сме различни? И се радваме и изпитваме удоволствие от различни неща? Но по разни причини реших все пак да прочета тази книга.
„И никак не сбърках. Защото открих, че в някои отношения тя има допирни точки с "География на блаженството", която преди няколко години прочетох с удоволствие. Най-малкото, и двете си поставят за цел да представят накратко "най-щастливите страни в света". Само че, поне според мен, Хелън Ръсел го прави по малко по--увлекателен начин. И с чудесно чувство за хумор. И толкова живо, че в един момент почти забравяш, че четеш това, и имаш чувството, че просто седиш и я слушаш как го разказва.
Освен това много ми хареса, че в кратки стат��и /по 5-6 страници/ тя покрива много теми - във всяка има по малко история, зрънце политика, описания, които дават достатъчно ясна представа за "характера" на страната и нейните хора. И като казах "хора" - много ми допадна и това, че книгата не се състои просто от сухи "доклади" - Хелън Ръсел разговаря с местни хора и представя всичко и от тяхната гледна точка. И то не просто случайни местни - а нейни приятели. През цялото време не спрях да се питам как тази жена поддържа приятелства в толкова много страни.
Споменах ли вече за чудесното чувство за хумор? Ако не съм, правя го сега. Хелън Ръсел пише чудесно - и всичко, и сериозното, и поднесеното с чувство за хумор, не е нито оскъдно, нито прекалено. А - както биха казали шведите - точно колкото трябва. По един ненатрапчив начин научавате достатъчно за всяка от описаните 33 страни - и без да полагате особени усилия, запомняте наученото.
Цялата книга ми хареса много, но най-интересни ми бяха главите, посветени на Ирландия, Италия, Германия и Швейцария. Може би защото съм посещавала тези страни /Ирландия е голямата ми любов/ и на моменти се улавях, че сравнявам прочетеното с личните си впечатления. Май само швейцарските се разминават /сигурно защото не съм фен на Федерер./
Признавам си, че доста често, четейки за "практиките за постигане на щастие" /изразът е мой/, си казвах: "На теория звучи чудесно, но на практика не си го представям изобщо". И това ме накара да се запитам дали всички те не са твърде "регионални", осъществими само в съответната страна. Но после ми хрумна, че може би всеки може да намери във всяка от тях по нещо за себе си. И може би от съчетанието ще излезе нещо хубаво.
"Атлас на щастието" е наистина щастлива книга. Пъстра /в повече от един смисъл/ книга. И с чудесен превод на Росица Тодорова, което допълва удоволствието от четенето.
Този "Атлас..." наистина си заслужава да се разгърне.А аз ще потърся и другата книга на авторката. -
Може би 5 звездички е малко емоционална оценка, но това е най-свежата и шарена книга, която съм чела от известно време и далеч надмина очакванията ми.
В "Атлас на щастието" се изследват ключови понятия от народопсихологията на различни страни и тяхното разбиране за "щастлив живот". Обясненията са често хумористични и пречупени през самоироничната призма на англичанката. Ако не си падате по саркастични подмятания в скоби, има шанс да не ви хареса. Аз лично се смях с глас. Хубавото на тази книга е, че не отрича проблемите в дадена страна, а разглежда концепциите като продукт на историята и сложната политическа обстановка в някои от държавите. За всяка от страните Хелън цитира свои приятели, родени там, така че показва личното отношение към разглежданата дума/фраза.
На всяка култура са отделени едва по няколко странички, което означава, че дава много бегла представа за страната. Но ти дава отправна точка и те кара да си кажеш: "Хмм, значи и така можело да се живее". И не успява да отегчи, още повече, че някои култури са в тотално противоречие една с друга. От една страна имаш финландците, пиещи по гащи в комфорта на уютния си дом (имало си дума за това!), докато навън настава снежен апокалипсис. На другия полюс са испанците, които обикалят от бар на бар с когото намерят докъм 4 сутринта (това би било личният ми ад, ама нищо). Имаш италианци, които обичат да почиват и докато работят, и немци, които държат на стриктна организация дори на почивката си.
Възторгът ми от книгата до голяма степен се дължи на езиковата част. Езикът е ключ към разбирането на една култура, затова обожавам да чета за езикови особености и интересни фрази, а авторката не ги е спестила. Освен това, благодарение на някои глави открих думи за неща, които цял живот практикувам, но не съм успявала да назова до този момент (като например saudade, dolce far niente, sobremesa и всички малки ритуали тип hygge от различните страни). Оттук научих и за ubuntu и южноафриканската философия "Аз съм, защото ти си", която смятам да вложа в личния си мироглед. Изобщо, беше много образователно и събуди вечно дремещата жажда за пътувания. Любимите ми глави са всъщност за страни, които горе-долу познавам, но нямаше как да не оценя забавния начин, по-който са синтезиран��. Накара ми да се замисля коя дума бихме използвали за българското щастие, но нямам много идеи.
В качеството си на абсолютен grammar nazi имам малки забележки към българското издание, но пък дребните грешки не успяха да ми развалят удоволствието от четенето. Препоръчвам книгата на всеки нуждаещ се от доза оптимизъм и леко сгряващо четиво. Да не говорим, че изданието пълни очите с прекрасните пъстри илюстрации. -
Đây là một cuốn mà ngay từ lần đầu cầm sách, Chi đã khá mê ý tưởng của em nó. Tác giả sẽ chọn cho từng quốc gia một từ thể hiện được văn hoá đặc trưng và tính cách của con người nơi ấy. Nghe hấp dẫn nhỉ?
Những từ ngữ mở đầu sách khá thú vị, tớ đọc được một mạch về khoảng chục từ đầu tiên và thấy ưng ý lắm. Mỗi từ ngữ được chọn lựa cho một mảnh đất đều đi kèm những câu chuyện của chính những con người của nơi ấy, với những nét văn hóa đã ăn sâu vào máu của họ, hay đơn giản chỉ là thói quen nghỉ ngơi thư giãn chẳng vướng bận gì của người dân. Ví dụ như, nếu chúng ta đã quen với việc khách tới chơi nhà là phải nấu ăn bao món ngon lành kì công, thì có nơi, người ta lại chỉ việc bóc những món ăn chế biến sẵn và thiết đãi khách, mọi người cùng vui vẻ vì chẳng có những giờ phút bếp núc, dầu mỡ, mệt mỏi gì cả. Nếu chúng ta cũng đã quen với những buổi tối cày cuốc đêm hôm mới về, hay những buổi “quẩy” hết mình cùng bạn bè nơi quán bar náo nhiệt, thì có những nơi, người ta chọn không gặp gỡ ai cả, cũng không làm việc quá giờ, chỉ để dành thời gian yên bình cho bản thân ở nhà mà thôi. Bên một ly rượu ư? Ổn thôi nhưng chẳng cần cầu kì make up váy áo lấp lánh, chỉ cần một bộ đồ lót (và một tri kỉ) là đủ rồi.
Tuy ý tưởng khá hay là vậy, nhưng với tớ thì tổng thể nội dung chỉ dừng ở mức ổn thôi. Có những phần đọc thấy mê lắm, nhưng kha khá đoạn Chi đọc lướt nhanh hơn, vì cảm thấy hơi chậm và không hào hứng mấy. Công bằng mà nói, tớ cảm nhận màu sắc chill nhiều hơn là nét văn hóa đặc trưng của từng nơi trong cuốn này, thứ mà tớ thực sự chờ đợi. Và, thêm một điều nữa về cuốn này, Chi cảm giác em nó mang nhiều tính chất của fiction hơn là nonfiction đó anh em.
Chung lại thì đây là một cuốn tương đối ổn, không xuất sắc, không nhàm chán, chỉ là ổn thôi. Tớ thấy em nó thích hợp đọc kiểu mỗi lần vài phần hơn là một mạch đó, anh em nếu muốn hãy thử xem nha. -
Нещо не успя да ме грабне, явно имах високи очаквания. За оформлението на книгата бих дала оценка 5+. Красиви твърди корици, плътни страници пълни с цветни картинки и карти. Красота. За всяка страна авторката избира по една думичка и през цялото време време се споменава тази думичка. В началото ми беше интересно, но вече към средата стана супер досадно и едвам я довърших.
-
Това е по-скоро книга с факти, което за мен беше скучно.
Нищо общо с първата книга на авторката, която разказваше всичко от първо лице.
Впечатлена съм обаче от Бутан :) -
Ulkelere gore insanlarin mutluluk anlayislarini ozetleyen hos bir cerez kitap. Boyle seyler Ilgimi cektigi icin kitabi sevdim. Zaten Ilgimi cektigi icin de okumak istemistim.
Yazar, sectigi ulkenin insanina ulkesini anlattiriyor. Nelerden mutlu olduklarini mesela. Ve her ulke icin ana konu olarak bir kelime secmis. O kelime uzerinden donuyor anlati. Turkiye'ninki keyif, Hollandaninki gezellig, Ingilterenin jolly vs.. Sonlara da jolly olmak icin ne yapabilirsin gibi oneriler siralamis. Ornegin keyif icin 'bir su kenarina git, uzaklara dal, sofrada uzun uzun otur, tavla oyna, hic bir sey yapmamanin tadini cikar' diyor.
Italya'yi Turkiye'ye cok benzettim. Halkin %80'inin kendi halkina guveni yokmus. Ayrica "once eglen, sonra odersin" anlayisi hakimmis. Kuzayde ise tam tersi, ornegin Norvecte yagmurda ve sogukta bir daga tirmandiysan aksam yemeginin tadi oyle cikarmis. Hak edilmis bir yemekmis o. Haftada iki kez kaymaya ya da tirmanmaya gidemezse Norvecliler, bu tip tv programlarini izleyerek teselli buluyirlarnis.
Izlanda'da kitaba cok onem verildigini, noel zamani herkesin birbiriyle kitap degis tokus etme gelenegi oldugunu, dunyanin en cok kitap okunan, yazilan ve basilan ulkesinin Izlanda oldugunu, her 10 kisiden birinin basili kitabi olmasi sebebiyle, en son basili kitabi olmayan kişinin heykelinin Reykjavik'e dikilecegi sakasinin yapildigini ogrendim.
Rusya'nin en cok alkol tuketilen ulke oldugunu ve 2011'e dek biranin alkollu icki sayilmadigini tekrar ogrenmis oldum. Muhtemelen kisa sure sonra yine unutacagim.
Tayland'da herkesin gulumsedigini, cunku gecimlerinin buna bagli oldugunu (turizm), cesit cesit gulumseme gelistirdiklerini ve bunlari isimlendirdiklerini, ve hatta 'senden nefret ediyorum' gulumsemesi bile oldugunu okudum.
Kitaptaki 30 ulke icinde en cok Bhutan ve Kosta Rika'yi takdir ettim. Ben bir ulke olsaydim Isvec olurdum dedim ve sadece bu kitapta anlatilanlari baz alsam Isvicre'de yasamak isterdim dedim. -
A bit of a disappointment. There are so many chapters that are a bit of stretch - Russia, Syria, heck even England which is more known for whinging poms complaining about the weather than being jolly. I have no idea how good the author's pronunciation of all those foreign words is but judging by the pronunciation of the New Zealand words, probably terrible. It took me a while to figure out that she was saying haka and the discussion of the haka seemed like baloney to me too. I loved A Year of Living Danishly but this was just a bit annoying.
-
I will go right down the middle with this one and rate it 2.5 stars. Rounded up to 3 as there were parts that I thought were interesting and worthy of more reflection or going back to.
Essentially the atlas of happiness lists 33 countries in alphabetical order, starting off with Australia, and devotes on average six to eight pages for each and attempts to tease out how each country or culture gets its fix of happiness. Good intentions for sure and there is some sound advice on achieving a better sense of well-being and happiness in the book, albeit tried and tested things that you would have heard before. Take time to smell the roses, exercise more compassion and kindness, prioritise happiness over money, connect with neighbours and the local community - that sort of stuff.
What’s not to like? What are the negatives? Well, for starters, it’s mostly written from a white, Caucasian, privileged point of view. There are a couple of outliers such as China, Thailand and Syria but we mostly get the countries of Western Europe and other developed nations rendering it mainly one-sided in its outlook. Second, within this mainly white prism, I am not sure how accurate the reflections on each culture are, judging by my own country’s section. I consider myself pretty well versed in white Aussie culture and its peculiar slang and vernacular and when I read the chapter on Australia I thought - nuh, didn’t nail it. There were one or two things that I had never heard of! I read a New Zealander’s review who said the same thing. Lastly, stating the obvious I suppose when there is just those six to eight pages on each country, it's pretty superficial. We get the opinion of a friend of a friend, or a colleague of a friend, who is a native of the country and who tells us a few quirks of the people and the culture, back it up with a stat or two from the World Health Organisation or similar organisation, sum the chapter up with four or five happiness tips from this country and that’s it, move onto the next one. The author is quite well travelled and has spent considerable time in other countries so some of it is her own personal experience but this doesn’t boost its credentials.
Would I recommend it? Mmmmm, probably not. I don’t honestly think you’re missing anything if you don’t read it. But it’s a quick read and the writing flows reasonably well so if the outline sounds interesting to you, then by all means do give it a chance. I have
The Year of Living Danishly: My Twelve Months Unearthing the Secrets of the World's Happiest Country by this author on my to read list and it hasn’t put me off reading that one. -
O carte colorată, care îți dă o stare de bine numai cât o răsfoiești. Fericirea prin ochii a 30 de popoare din lumea largă.
-
Knygoje pasakojama apie ivairiu saliu laimes paslaptis. Vieni pasakojimai patiko labiau, kiti maziau. Negaliu sakyti, kad nieko naujo nesuzinojau, bet knyga labiau tokia pavirsutiniska, lengvai skaitoma.
-
A heartwarming read for the season that reduced my stress just perusing it. The book covers a variety of approaches to happiness from across the globe and is very browsable – you can pick and choose amongst the countries. The author displays a dry British wit that made me chuckle.
The premise for the book is that there is a lot of good news out there, but that – because we are hard-wired for ‘negativity bias’ – we notice the bad events and need to consciously focus more on the good (such as “the average amount of time spent on housework has dropped from 60 hours per week to 11”). There’s an essay for each country covered, describing their method/terminology of happiness and giving a synopsis of how you can apply this to your life.
Certain themes crop up repeatedly:
• Close relationships with family and friends
• Being present in the moment
• Spending time in nature. For instance, Norwegians celebrate their first beer outside each year. They also have a channel on TV – Slow TV – devoted to nature, with a 12-hour show of a fire being built and lit, or 168 hours of live reindeer migration.
• Being active (preferably outside)
• Egalitarian society (healthcare for all, social structures in place to help those in need). The Swedish government gives companies a tax break for promoting exercise; Swiss voters regularly vote on how the country will be run; in Bhutan, 100% of children are enrolled in elementary school.
• Accepting what you can’t change and being content with what you have. In China, having a sense of purpose (xingfu) means: “We have to be happy with what we already have. We have to be generous, compassionate, tolerant, and spiritual, to find our meaning and so our happiness.”
• Music (the New Zealand Maori ceremonial group song, haka, being a prime example)
There are some contradictions, most notably between the concepts of perfection versus wabi-sabi (the beauty of age and wear), and between the Northern countries - where hard work and alone time are extolled - and the Southern countries, which advocate relaxing now & passion. The book is an inspirational smorgasbord of good ideas to implement and you get to choose what works for you.
To learn more about some of these concepts, read:
The Finnish Way, by Katja Pantzar
The Cozy Life: Rediscover the Joy of the Simple Things Through the Danish Concept of Hygge, by Pia Edberg
The Year of Living Danishly: Uncovering the Secrets of the World's Happiest Country, by Helen Russell
-Marjorie -
A heartwarming read for the season that reduced my stress just perusing it. The book covers a variety of approaches to happiness from across the globe and is very browsable – you can pick and choose amongst the countries. The author displays a dry British wit that made me chuckle.
The premise for the book is that there is a lot of good news out there, but that – because we are hard-wired for ‘negativity bias’ – we notice the bad events and need to consciously focus more on the good (such as “the average amount of time spent on housework has dropped from 60 hours per week to 11”). There’s an essay for each country covered, describing their method/terminology of happiness and giving a synopsis of how you can apply this to your life.
Certain themes crop up repeatedly:
• Close relationships with family and friends
• Being present in the moment
• Spending time in nature. For instance, Norwegians celebrate their first beer outside each year. They also have a channel on TV – Slow TV – devoted to nature, with a 12-hour show of a fire being built and lit, or 168 hours of live reindeer migration.
• Being active (preferably outside)
• Egalitarian society (healthcare for all, social structures in place to help those in need). The Swedish government gives companies a tax break for promoting exercise; Swiss voters regularly vote on how the country will be run; in Bhutan, 100% of children are enrolled in elementary school.
• Accepting what you can’t change and being content with what you have. In China, having a sense of purpose (xingfu) means: “We have to be happy with what we already have. We have to be generous, compassionate, tolerant, and spiritual, to find our meaning and so our happiness.”
• Music (the New Zealand Maori ceremonial group song, haka, being a prime example)
There are some contradictions, most notably between the concepts of perfection versus wabi-sabi (the beauty of age and wear), and between the Northern countries - where hard work and alone time are extolled - and the Southern countries, which advocate relaxing now & passion. The book is an inspirational smorgasbord of good ideas to implement and you get to choose what works for you.
To learn more about some of these concepts, read:
The Finnish Way, by Katja Pantzar
The Cozy Life: Rediscover the Joy of the Simple Things Through the Danish Concept of Hygge, by Pia Edberg
The Year of Living Danishly: Uncovering the Secrets of the World's Happiest Country, by Helen Russell -
Contine niste idei chiar foarte faine si e placut sa faci cunostinta cu diferite culturi si abordari ale oamenilor din intreaga lume. De fapt, conluzia ar fi ca trebuie sa ne bucuram de viata si de tot ceea ce ne ofera ea, sa imbratisam toate momentele din ea si cele bune si cele mai putin bune. Sa nu uitam sa o luam mai usor, sa ne oferim clipe de ragaz si leneveala, se admiram natura, sa mancam pe indelete, sa ne bucuram de compania celor dragi si sa nu uitam ca viata este un dar. Mi-a placut mult mult de tot!
-
I wanted to like this book. I really liked the IDEA of this book, but couldn’t get past the Hawaii section. There were so many cultural inaccuracies that I couldn’t even bother reading the rest of the book. As a Native Hawaiian, I was appalled. I hope that was the only section with inaccuracies, but I doubt it. Save yourself the trouble and don’t bother.
-
Boring! A few interesting facts about some nations, but really subjective work. Expected some hygge equivalent. Lovely illustrations though.
-
This was... weird. It's really hard to review it. This book is more like short interviews or even treaties about how happiness is understood and described in particular countries and places on Earth. With the ongoing globalization I'm not sure how long things will stay this way, though the descriptions of some places go deep enough into the culture and mentality of the people living there that there is hope for them to retain it. While I doubt anyone will learn from this book "how to be happy" (even despite the - weird - tips at the end of each chapter) it does provide interesting insight into the minds of people living in various places at the same time doing its best not to present them as too stereotypical or idyllic.
-
The book is a mix of stories from different countries. Not all are strictly about happiness and some are about the things I haven't heard of although I visited some of the countries and know people from these countries. So I would say that some stories are far-fetched but in many cases cultural and historical information was interesting.
-
Cool concept--author Russell takes key concepts from several different countries (Australia, Canada, Denmark, South Africa, Spain, Turkey, Wales, etc.) and illustrates how they work for people there. There's a lot to learn and admire about other cultures. I enjoyed this one and it's given me a lot to think about. Common elements for success that can be applied to anyone's life and come from several of the countries: Don't work all the time; spend time recharging in nature (big in Scandinavian countries); let the small stuff go; party/play after the work is done (Germany's big on this); think of others' happiness as well as your own (ubuntu in South Africa); believe that things will work out in the end (Iceland); honor the imperfect (Japan's wabi sabi); work with joy/passion (meraki in Greece); and relax and live in the moment. All of it made sense and these are tenets I try to live by myself. And now I want to visit most of these countries!
-
really interesting that despite different cultures and habits, the way to happiness is nearly the same
-
Ce bucurie de vacanta sa parcurg poveste cu poveste, atlasul de fata! M-a trimis mereu la extra resurse si a fost o experienta cu adevarat multi-senzoriala toata cartea!
-
Една дума: СКУКАААААА...
Давам 3* само и единствено, защото си харесах няколко изречения. -
Едно така красиво външно изданието, с което можете да обиколите света, да се потопите в различни култури и да се вдъхновите.
И наистина книгата е много красива, както отвън така и от вътре. -
My rating: 4/5 ⭐️
Một cuốn nonfiction có ý tưởng rất thú vị, trả lời cho câu hỏi: Điều gì tạo nên hạnh phúc của con người ở các lục địa và nền văn hoá khác nhau?
Đúng như tên gốc - “The Atlas of Happiness”, cuốn sách như một tấm bản đồ hạnh phúc mà ở mỗi điểm trên đó, có thể bạn sẽ tìm thấy những phong cách và triết lí sống truyền cảm hứng hay đồng điệu với mình. Sách đầy ắp những chi tiết thú vị như “cách nhìn hài hước và sự khinh khi kiểu Anh”, việc “uống rượu ở nhà khi đang mặc đồ lót” của người Phần Lan, sự thư giãn “không làm gì” của người Ý hay “kì nghỉ ban công” ở Đức v.v..
Cá nhân tôi đặc biệt yêu thích 3 phần viết về Na Uy, Thuỵ Điển, Thuỵ Sĩ với những ý niệm hay về lối sống riêng tư, tối giản, khiêm nhường và gần gũi thiên nhiên hoang dã mà bạn có thể hình dung qua một số trích dẫn sau:
🇳🇴 Na Uy vốn ít dân trải đều trên một diện tích rộng lớn, vì thế thiên nhiên hoang dã chỉ cách mỗi người hầu như một đến đôi phút di chuyển - rất dễ để chạm tới.
🇳🇴 Hãy ra ngoài bất kể dự báo thời tiết nói gì. Không có thời tiết xấu, chỉ có quần áo sai thời tiết thôi.
🇸🇪 Chúng tôi thấy hạnh phúc khi có ít người và chúng tôi không ngại cô đơn cho lắm - chúng tôi chỉ nghĩ “sự yên tĩnh thật tuyệt vời!”. Chúng tôi thích ở một mình.
🇸🇪 Dành thời gian để trầm ngâm, tự nhìn lại bản thân là một phần tất yếu của con người và ta không nên chối bỏ nó.
🇸🇪 Người Thuỵ Điển có thể chạy trong mưa, tuyết hay trong sương mù lạnh giá.
🇸🇪 Các món ăn nhẹ bốc tay và đồ ăn vặt được coi là “thiết đãi” vì không ai phải nấu ăn.
🇨🇭 Người Thuỵ Sĩ không phô trương sự giàu có của mình. Họ tự tin một cách âm thầm.
🇨🇭 Người Thuỵ Sĩ thường tránh thị phi như một phép lịch thiệp. Họ thường lịch sự và trầm lặng.
🇨🇭 Không có con đường nào khác ngoài làm việc chăm chỉ. Hãy đi theo nó.
🇨🇭 Sự gần g��i với thiên nhiên và tập luyện ngoài trời đều đã được chứng minh là sẽ khiến ta hạnh phúc hơn, nên cố gắng thực hiện cả hai việc hàng ngày.
Sách in màu (không bóng, mà là giấy sách bình thường, love it!!!), design và minh hoạ rất đẹp. Mỗi quốc gia/vùng đất “mở màn” bằng một tấm bản đồ của riêng mình với các đặc trưng mang tính biểu tượng ở trên đó, cùng với một (vài) từ khái quát tinh thần, triết lí hạnh phúc của người bản địa.
Điểm trừ là ⅕ đầu tiên của sách dịch bị word by word. Chọn lựa ngôn từ và diễn đạt tiếng Việt kém nên làm nhiều chỗ bị tối nghĩa hoàn toàn. Rất may chỉ là một phần nhỏ, phần còn lại đã mượt mà, trơn tru hơn. Mong NXB sẽ chau chuốt lại khi tái bản. -
Helen Russell takes a careful look at all the ways people around the world find to be happy. She features thirty of these methods in her book, The Atlas of Happiness: The Global Secrets of How to Be Happy.
In Japan, the word that sums up the way people find happiness is wabi-sabi.
What is wabi-sabi (pronounced "wah-be-sah-be")? From the book: 'The abandonment of all aesthetic ideals that demand "perfection," wabi-sabi is an appreciation of things the way they are; a reveling in the texture and complexity of real life and the beauty of imperfection." Yes, the beauty of imperfection.
The happiness techniques are: fair go (Australia); Gross National Happiness (Bhutan); Saudade (Brazil); joie de vivre (Canada); xingfu (China); pura vida (Costa Rica); arbejdsglaede (Denmark); jolly (England); kalsarikannit (Finland); gemutlichkeit (Germany); meraki (Greece); aloha (Hawaii); petta reddast (Iceland); jugaad (India); craic (Ireland); dolce far niente (Italy); wabi-sabi (Japan); turangawaewae & haka (New Zealand); friluftsliv (Norway); azart (Russia); ubuntu (South Africa); tapeo & sobremesa (Spain); smultronstalle & lagom (Sweden); federerism (Sweden); tarab (Syria); mai pen rai (Thailand); gezellig (The Netherlands); keyif (Turkey); homeyness (USA); and hwyl (Wales). -
I was slightly disappointed with The Atlas of Happiness: The Global Secrets of How to Be Happy. Some chapters were interesting, but others were not.
The Atlas of Happiness: The Global Secrets of How to Be Happyis a collection of chapters dealing with various countries (plus Hawaii) and the secrets of "happiness" in each. It seemed to me that in many cases, the case made for the secret was pretty slim (is the reason for Canada's happiness really "joie de vivre"?) and the sources the author turns to were perhaps questionable (for Canada: Mélanie, a "friend of a friend from Montreal" and Brad a "colleague of a friend in Montreal").
The book is attractive: each chapter stars with an outline of the country festooned with images (some clichéd) representing it. However, the big letdown came on page 129 where, at the beginning of the section dealing with India we see the outline of Brazil decorated with Indian images. (Compare the image with page 25 (Brazil) to see what I mean.) -
A week ago, I came to be acquainted with The Atlas of Happiness that promised to share beliefs and practices from all over the world and so naturally, in my pursuit of happiness, I needed to read it.
This book is a mix of practical advice and cultural commentary. I found Bhutan's Gross National Happiness policies so very intriguing and also am feeling swayed by plenty of tempting suggestions to slow down and do less or do nothing at all! But there was also some suggestion to work faster! And hence reading it truly underscored how happiness is so different for different people.
And so the question that begs to be asked is, how do you pursue happiness if you have not decided what it looks like to you?
Okay, don't worry. This is a much lighter read than I make it sound. Helen Russell has a conversational style here and at points felt like an old friend who I could laugh or roll my eyes with. -
Nếu như bạn đang tìm kiếm một cuốn sách tổng hợp các từ ngữ thật hay, thật thơ như kiểu ‘Saudade’ làm caption đăng ảnh IG thì mình phải cảnh báo bạn trước là đừng để bìa cuốn này lừa.
‘Ngôn từ phiêu lưu ký’ là một cuốn sách nói về văn hoá, là một cuốn “bách khoa” về kiến thức chuẩn mực, chẳng qua là từng nền văn hoá được gọi tên bằng những từ ngữ nghe thật... Instagram, kiểu như ‘Pura vida’ hay ‘Aloha’ mà thôi.
Tác giả Helen Russell đã đặt rất nhiều tâm sức vào cuốn sách này. Bà không chỉ làm nổi bật tinh thần của nhiều dân tộc khác nhau thông qua 1-2 từ ngữ, mà còn chứng minh được luận điểm của mình thông qua lịch sử, xã hội của họ cùng với hàng loạt nghiên cứu xác thực đi kèm. Tuy nhiên thì cuốn sách vẫn rất dễ hi���u, dễ đọc, và phù hợp nhất khi dành để đọc nhâm nhi, mỗi tối 1-2 chương để bạn có thời gian note lại những điều mà bạn tâm đắc. -
The book was a cute, nice read.
Outlining different ideals for happiness people have culturally over the world.
For Canada, where I am from, unlike most other pages it was quite political.
It's obvious as she states the author loves Trudeau, and that's a risk you run when writing a book is putting your political beliefs on every, single, page of a relevant place to other people. I was annoyed reading the "source" for happiness being relating around Trudeau as I feel differently than this author. While other places have non-political reasons and ways for happiness for some reason Canada was written differently.
Overall, the book was fine.
Had some interesting concepts. I felt like I learned a little bit but not sure how valid as most of the information is anecdotal.