Title | : | Calling You |
Author | : | |
Rating | : | |
ISBN | : | 1598168525 |
ISBN-10 | : | 9781598168525 |
Language | : | English |
Format Type | : | Paperback |
Number of Pages | : | 183 |
Publication | : | First published May 31, 2001 |
A girl creates a cell phone in her imagination, which she uses to communicate with others...
A young boy discovers his new friend has the power to heal others--and together they learn about true friendship and sacrifice...
A miraculous flower proves the eternal power of love can combat the tragedy and horror of a deadly train accident...
Connected with Otsu-ichi's hit manga, Calling You, this collection is certain to delight readers who enjoy heartfelt, supernatural mysteries.
Calling You Reviews
-
Otsuichi ơi, truyện của anh mang tiếng là kinh dị, đậm màu sắc liêu trai mà sao lại buồn thế này...
Mọi người đừng để bị lừa bởi cái bìa sách hình hoa anh đào hường huệ bay bay nha... Truyện đẹp thì có đẹp thiệt, nhưng mà buồn lắm đó hic hic... -
Or also known as: how to cry in 5 chapters
-
Calling you by Otsuichi
Light novel
Review
This is different this book is in fact three short stories in one book so to fit I'm doing three character reviews and three story reviews I am not Doing this for every book like this JUST this one since its only three stories and short ones at that
Art: Light novels have art in them it shouldn't be but it was surprising to see, Like black and white and gray water color, another mix of realism and manga but more in the traditional sense of japanese art. Breath-takingly beautiful
A
Characters 1: (Calling you)In five chapters you learn a lot about these two characters Ryo and shinya, Both are alone with no friends till he accidentally calls her on the phone. By Chapter four you are close to balling it is so sad despite the fact that it is only five chapters you grow to love these characters
A
Characters 2: (Kiz/Kids)- eleven year old kids thats very different, “ The outsiders” that would be the best way to describe the friendship in this story. Asato is depressing and amazing he's like simon from “Lord of the flies” mixed with a whole bunch of my character Ricky. The boy telling the story reminds me of yuske from yu yu hakusho mixed with poneyboy the characters are fleshed out very well and sooner or later that phrase will get boring
A
Characters 3: All the characters mentioned were amazingly descriptive and thought out the main narrator was complex however it would have been better if the reader was clued in to the gender of him/her
B
Story 1: Calling you five chapters long, This story is about a lonely girl who makes a friend with though her imaginary cell phone. It was an amazing sweet story, a story about connection that most readers would understand. The short sweet story though sad (Right up there with Edward leaving Bella, close to being as sad that one scene in shiver) it has a bitter sweet ending
A+
Story 2: Kiz/ kids another five chapter long story, This story is one about friendship between two boys the one boy can move injurers to his own body. This was the most refreshing pice of work yet a story of friendship and belonging, The story was rich with life and death of pain and peace it was different
A+
Story 3: Flower song four chapters and an prolog and epilogue. This is the last story and one about a guy in a hospital who finds a singing flower. The epilogue is confusing though out the story you think the narrator is the guy at the end it seems it was the girl...what? Anyway it was more what I expected like a American YA novel than a Japanese translated novel
B
Cover: Red and yellow “Calling you” being the title in the middle of a yellow rectangle on either side is the boy and girl from “Calling you” and lines of connection of trees behind them, in balnce but not whole but apart the only thing is the title should have been something different seeing as “Calling you” in only one story out of four
B
Rating: N/A and don't know what to guess for it
Company: Tokyopop
My rating: 5 out of 5 stars -
Trí tưởng tượng quả thực ấn tượng, và, ờ, kì dị. Nhưng những câu chuyện vẫn mang lại nhiều xúc cảm. Kết cấu logic, mạch truyện hấp dẫn nữa chứ, nó khiến cho người ta có cảm giác muốn lao mãi về phía trước để biết rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng đến khi bước tới điểm gần cuối câu chuyện, đáng ra phải có nhiều dữ kiện hơn thì lại càng hoài nghi tợn. Thật khó hiểu. Và cái kết nữa, buồn, ý nghĩa, thật chẳng biết làm sao để các nhân vật có số kiếp vui vẻ hơn. Chỉ có thể bất lực thở dài, thương xót.
Nhắc nhở bản thân một chút: LÀM ƠN ĐỪNG CÓ ÔM KHƯ KHƯ CÁI ĐỊNH KIẾN TRONG ÓC NHƯ THẾ.
Thật chẳng ra làm sao, nó sẽ khiến mày nhìn lầm, tự ảo tưởng, kết cục, tự mình hại mình. -
'โทรศัพท์สลับมิติ' น่าลุ้นตามที่สุดในสามเรื่องค่ะ พอเอาเรื่องนี้ขึ้นมาก่อนเรื่องหลัง ๆ เลยดูดาวหดลดลงไปเลย
'บาดแผล' ถ้าเขียนต่อให้เป็นเรื่องยาว เราว่าจะดูน่าสนใจมากขึ้น พล็อตวางมาดี ดูน่าจะเขียนขยี้จิตใจคนอ่านได้ยิ่งกว่านี้อีกค่ะ -
Mở đầu bằng một nỗi buồn và kết thúc bằng một niềm hi vọng :)
-
Không ngờ Otsuichi lại viết một cuốn sách dịu dàng thế. Trước toàn đọc mấy quyển giết người như ngóe nên đọc cuốn này thấy lạ ghê.
-
Chuyện đẹp thì có đẹp, nhưng mà buồn quá haizzaaaa
-
Độ hấp dẫn của truyện giảm dần theo độ dài của trang. Mình thích tác giả từ hồi Zoo nên đã mua về không do dự cuốn này. Truyện đầu tiên có nút thắt và mở rõ ràng. kết khiến cho ta thỏa mãn. Truyện thứ hai tuy kết không được rõ ràng cho lắm nhưng cách khai thác truyện khá là mới lạ. Chính tôi đặt câu hỏi: liệu rằng cứ đối tốt một cách vô điều kiện thì sẽ được đền đáp xứng đáng? Con người đôi khi vô ơn hơn chúng ta nghĩ nhiều. Truyện cuối cùng thì tình tiết hơi dài dòng nhưng nó cũng thắp lên ánh sáng cho cuộc đời, để 1 người có dũng cảm bước tiếp
-
เป็นผลงานของอาจารย์โอตสึ อิจิ ที่ผมชอบมาก เพราะความเรียบเรื่อย ทว่าสะเทือนมากในตอนท้าย ยิ่งเรื่อง "โทรศัพท์สลับมิติ" ซึ่งเป็นเรื่องสั้นเรื่องแรกของเล่มนี้ ยิ่งสะเทือนมากเป็นพิเศษสำหรับผม
เปิดเล่มมาก็เจอดราม่าโชยกลิ่นมาแต่ไกล กับเรื่อง "โทรศัพท์สลับมิติ" ชื่อเดียวกับชื่อหนังสือ ผมชอบไอเดียที่ตัวเอกสองคนคุยกันผ่านโทรศัพท์ในจินตนาการ ผู้เขียนลากเรื่องเรียบเรื่อยมา ซึ่งโดยปกติสมควรจะรู้สึกง่วงงุนเพราะเนื้อหาแลดูไม่ม��อะไร แค่คนสองคนคุยกัน ทว่าผมกลับอ่านต่อ เพียงเพราะว่าผมสงสัย ว่า "เรื่องดำเนินมาจนขนาดนี้ มันจะจบอย่างไร" เป็นปริศนาใหญ่คล้ายๆ กับ "เราดำเนินชีวิตไป แต่หากถึงวันตาย เราจะตายอย่างไร" หรือ "ตายแล้วไปไหน" อารมณ์แบบนั้นเลย และเมื่อถึงบทสรุปของเรื่อง ทุกอย่างราวกับพร้อมที่จะเผยตัวตนของมันออกมา ตอบคำถามที่ค้างคาได้จนหมด เกลี้ยงเกลา ทว่าเราก็ยังสามารถคิดถึงเรื่องราวที่ต่อจากนั้นได้
มาถึงเรื่องที่สอง "บาดแผล" เรื่องราวของเด็กหนุ่มที่มีพลังพิเศษสามารถถ่ายโอนบาดแผลได้ แน่นอนเขาเป็นคนดี เขาก็ปรารถนาดีต่อเพื่อนฝูงมิตรสหาย ถ่ายโอนแผลของเพื่อนรักที่เกิดจากการถูกพ่อทุบตีมาใส่ตน มองเผินๆ อาจเหมือนอนิเมะญี่ปุ่นที่ตัวเอกเป็นคนดีโดยไร้สาเหตุ ไร้การจูงใจ ทว่าเรื่องนี้ผมคิดว่าไม่ เขามีที่มาของห้วงอารมณ์และความคิด หากอยากรู้ว่าเป็นอย่างไร คงต้องอ่านสถานเดียว
"บทเพลงดอกไม้" เรื่องสุดท้ายของเล่มนี้ เป็นเรื่องราวระหว่าง "ตัวเอก" กับดอกไม้ที่ตรงกลางของดอกเป็นใบหน้าของเด็กหญิงคนหนึ่งที่สามารถร้องเพลงได้
อ่านทีแรกแอบงงสภาวะแวดล้อมและงงในบริบทของเรื่อง ว่าสรุปตัวเอกเป็นชายหรือหญิงกันแน่ แล้ว "เขา" อยู่ที่ไหน โรงพยาบาลธรรมดาหรือโรงพยาบาลคนบ้า? ทุกอย่างดูขมุกขมัวกระทั่งล่าสุดผมได้ไปอ่านรีวิว โดยคุณ deviljin ที่เขียนไว้ว่าต้นฉบับเดิมใช้ "boku" เพื่อทำให้คนอ่านสับสนว่าตัวเอกเป็นชายหรือหญิงกันแน่ แต่เมื่ออ่านไปได้ประมาณครึ่งเรื่องผมก็ตีความเอาได้ว่าตัวเองเป็นหญิง
ตอนจบของเรื่องนี้ทำให้ผมสงสัย เหมือนคนกินข้าวแล้ว เกือบอิ่มแล้ว แต่ก็ยังไม่อิ่ม ดูเหมือนการเฉลยมันไม่ช่วยเยียวยาปมในใจได้สักเท่าไหร่ ทว่าก็ดูสวยงามด้วยความ "บริสุทธิ์" ของเด็กหญิงดอกไม้ จึงพอจะผ่อนปรนให้ได้อยู่
อ่านจบสามเรื่อง ผมค่อนข้างชอบ ตอนนี้น่าเสียดายที่ สนพ.บลิส ปิดตัวไปแล้ว ไปก่อร่างใหม่เป็น talent 1 ก็ยังไม่สามารถอุ้มเอาของเก่าไปด้วยได้ คงด้วยติดปัญหาลิขสิทธิ์ ส่งผลให้ผลงานเล่มนี้หายากไปเสียแล้ว หากต้องการ��งต้องพึ่งพาร้านมือสอง หอสมุด หรือยืมมิตรสหายอ่าน
สนับสนุนให้อ่านครับ สำนวนแปลดี ทั้งตัวเรื่องเองก็ส่งเสริมให้คิดอะไรนอกเ���้นขอบอันเป็นกรอบขนบของการเขียน
ปล. ตอนนี้ผมไม่มีหนังสือเล่มนี้อยู่ในมือ ฉะนั้นข้างต้นจึงใช้ข้อมูลจากความทรงจำล้วนๆ ในการด้น หากผิดพลาดประการใดก็ขออภัยด้วยนะครับ -
Lúc đầu vì quá ấn tượng với goth của Otsuchi. nên mình cứ nghĩ chuyện này theo motip gothic.
tựa đề của truyện "calling you", bây giờ cứ như một từ ngữ Vang Mãi Trong đầu mình. từng đợt ám ảnh nhẹ nhàng lan tỏa.
Mình có cảm giác Đây là những câu chuyện ngắn bao quanh chủ đề về cái chết, về những vết thương và về sự cô độc.
họ hầu như đều mang trong bản thân một linh hồn bị vỡ. không giao tiếp, không bạn bè, bị cha mẹ ruồng bỏ, bị tra tấn bởi Vết Thương Lòng, ai cũng có những ám ảnh riêng, ôm nó vào lòng rồi từ từ gậm nhấm chịu đựng.
nhưng mà họ đã được cứu rỗi. cứu rỗi bởi những thứ tưởng như là phi lý. những tâm hồn ấy được Thanh tẩy, trở nên mạnh mẽ và trong sáng. Ai trên thế giới này đều có vận mệnh riêng và đều có những người cùng sẻ chia vết thương, đúng không?
hãy cứ tin là như vậy. Đọc Xong chuyện này mình đã rất buồn, nỗi buồn cứ như dòng nước lan tỏa trong tim nhỏ giọt nhỏ giọt. vì xót thương cho những mảnh đời ấy, nhưng bây giờ khi viết những dòng review này, mình đột ngột hiểu ra Tâm ý của tác giả.
dù bản thân có đau đớn có thương tổn đến mức độ nào, dù có những tai nạn xảy ra không bao giờ gắn liền lại được, thì trong chúng ta, trong đại não này, vẫn còn những ký ức tươi đẹp nhất, vẫn còn những tình cảm thiêng liêng nhất, vẫn còn những người luôn gắn liền với chúng ta, chỉ cần ta không bọc mình trong một cái vỏ riêng, Thì họ vẫn có thể san sẻ nỗi đau chúng ta phải mang một chút, những ký ức kia vẫn như một dòng suối tươi mát vỗ về cõi lòng đã lạnh băng.
đọc cuốn này bỗng nhiên mình nhớ lại chuyện tôi đã chết vào một ngày nào đó, không hiểu sao. -
Thích hơn Goth, và kém Zoo một tẹo :">
-
Cuốn sách mỏng lại nặng trịch tất cả những thống khổ bi thương, có thể là ảo mộng, cũng có thể là do vết thương tích tụ đến đong đầy rồi như rơi vào đớn đau, khiến người ta cứ thế vừa chìm vừa nổi, dừng lại không được mà bước tiếp lại chả xong. Trong quyển sách này gồm 3 mẫu chuyện nhỏ, đều như cây kim bé xíu, len lỏi vào lòng tôi, từng chút đều đau nhức.
Calling you, đau thương ấy chính là cô độc, chỉ vì khác biệt trong tính cách mà đơn độc để rồi bạn tìm được người đồng hành hơn cả bạn hằng mơ ước, người đó lại vì bạn, biến mất mãi mãi. Khi bạn từng chút từng chút đào lên kỉ niệm, người đó tốt với bạn nhường nào, bạn lại bi thương đến nhường ấy.
“Bị người ta cười giễu là một nỗi dày vò, mà sống thu mình cũng không phải khiếm khuyết, vì thực tế là xung quanh có quá nhiều lời khiến ta bận lòng.”
Nhưng rồi dù đau khổ đến đâu, những kỉ niệm ấy sẽ tiếp cho bạn thêm sức mạnh, tiến về phía trước.
Kiz/Kids, nỗi đau lớn nhất chính là chả thể cảm nhận được yêu thương, cứ nghĩ rằng người như mình phải chịu đủ loại giày vò thì mới đúng. Tất cả đều rời đi, để lại bạn cùng những nỗi đau này chồng chéo sự tuyệt vọng khác. Đây là câu chuyện làm tôi nhìn nhận nhiều thứ nhất trong cuộc sống. Những đứa trẻ ấy vẫn ngây ngô mà trao bạn niềm tin, rồi bạn cứ tướt đoạt từng chút từng chút mưu cầu hạnh phúc nho nhỏ ấy. Hai đứa trẻ, chịu đủ loại dày vò từ người thân lẫn cuộc sống. Đôi lần khát khao lẫn hi vọng chút ít yêu thương từ người khác nhưng các em nhận được gì bằng sự rời đi lẫn ghét bỏ.
“Giá di chuyển vết thương mà lựa chọn được điểm đích thì mọi chuyện đơn giản hơn.”
Nhưng rồi từ đây, bằng sự chia sẻ niềm đau ấy, các em sẽ vượt qua, bởi vì hơn ai hết, các em che chở nhau đi qua mọi thống khổ, niềm tin rồi sẽ lại về trong những hi vọng ngọt ngào kia.
Flower song, một câu chuyện viễn tưởng nhưng khi bạn đọc lại cứ như một bản nhạc, một bản nhạc toàn những nỗi buồn vươn, đến khi bạn dường như nhấn mình chìm sâu vào bản nhạc ấy, đi đến bờ vực sụp đỗ hoàn toàn, bạn sẽ lắng nghe được những giai điệu của hi vọng mới, từ trái tim của mình.
“Sinh ra làm người, dù khổ sở đến đâu, vẫn luôn được ánh dương chiếu rọi.” -
"Calling You" là tập hợp ba câu chuyện ngắn nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng cũng ánh lên một ít sắc tối của Otsuichi. Khác hẳn với phong cách viết truyện kinh dị thường thấy ở Otsuichi là nét lạnh lùng, bàng quan và dung dị trong mỗi tác phẩm ông sáng tác. Thì với ‘Calling You’ thì mình có ấn tượng sâu sắc hơn cả trong số tác phẩm mà mình đã đọc qua của Otsuichi.
Trong ‘Calling You’, ta sẽ thấy nỗi cô đơn không bạn bè thân thiết trong cuộc sống. Việc sở hữu một chiếc điện thoại là điều kiện tiên quyết để xây dựng nên một mối quan hệ thân thiết. Phải chăng, con người dần lệ thuộc vào những thiết bị điện tử thông minh buông mình khỏi cuộc sống đúng nghĩa?
Hay câu chuyện kể về hai đứa trẻ với những nỗi đau thể xác và tâm hồn. Chúng tình cờ gặp gỡ, đồng cảm, bấu víu nhau vượt qua những bất hạnh cuộc đời. Gia đình đổ vỡ, những vết thương bạo hành từ chính người cha ruột, khiến đứa trẻ không muốn nhìn thấy người khác nếm trải nổi đau giống em, phải không? Và việc mang năng lực di chuyển vết thương của người khác sang cơ thể em, nó sẽ giết chết em từng ngày đó!
Câu chuyện cuối cùng, một người đàn ông rời xa quê hương, gia đình của mình để chạy theo tiếng gọi con tim. Nhưng nào ngờ, người yêu anh ra đi chỉ còn mình anh duy nhất sống sót sau một vụ tai nạn xe thảm khốc. Không gia đình, không người thân, người anh yêu thương nhất cũng không còn bên cạnh anh nữa. Đó là cả một cú sốc tinh thần, hành hạ anh hằng ngày. Và rồi anh tình cờ nhìn thấy một bông hoa lạ ở khu rừng sau bệnh viện, giọng hát kì lạ phát ra từ bông hoa nọ. Vô tình mang đến những rung cảm sâu sắc trong tim anh, mang hơi ấm chữa lành vết thương nơi anh. Hoa cũng sẽ đến lúc tàn và cuộc chia ly giữa anh và bông hoa sẽ có lúc đến...
Những câu chuyện trong ‘Calling You’ ám ảnh mình như thế đó. Mình yêu thích những câu chuyện của ông, bởi nó đã phản ánh phần nào góc tối sâu kín trong lòng mọi người. Những khoẳng lặng cô đơn, buồn đau, nỗi mất mát, sự chia xa… thật đẹp và cũng thật đáng hận. -
#japanesenovellasummer 🇯🇵🧊🏖☀️
This is my eighth book for my Japanese novella reading project, where I aim to read 10 Japanese novellas across 10 weeks, until the end of summer.
"Calling You", by Otsuichi, translated into English by Agnes Yoshida, and published by the now unfortunately defunct TOKYOPOP, is a collection of three stories with supernatural elements.
The first story, "Calling You", follows a young school girl who has a very difficult time talking to people. She doesn't have a cell phone, because she has noone to talk to, but she imagines a cell phone in her head. One day, the phone rings and she realizes she can talk to other people on it, and her life takes a different turn.
The second story, "Kiz/Kids", follows a school boy with a violent streak. He is transfered to a "special class", where he meets a classmate with a similar home situation as his. A friendship starts to bloom between the two, and the boy soon discovers that his friend has a special ability of taking other people's pain upon his own body.
The last story, "Flower Song", is set in a hospital. It follows a patient, survivor of a tragic train accident, in which they lost their lover and reason to live. Their life seems to regain some purpose when they find a flower with a human face that hums a beautiful song.
I enjoyed all three stories a lot. Even though Otsuichi is known as a J-horror author, these stories fall more in the "light novel" category. The supernatural is never scary, and works toward helping the characters overcome real life difficulties. I very much enjoyed the illustrations also. Drawn by Miyako Hasami, they accompanied the stories very well, and I only wished there were more of them. I understand "Calling You" is also a manga, so I will be on the lookout for that. 👀 -
CALLING YOU – OTSUICHI
Rate: 4.25/5
“Calling you” là một tập truyện buồn không chứa yếu tố kinh dị, gồm 3 truyện ngắn, xoay quanh những con người có năng lực đặc biệt hoặc gặp phải hiện tượng dị thường và họ đều mang những nỗi bất hạnh trong cuộc sống.
Điều mình thích nhất ở tác phẩm của Otsuichi chính là tính sáng tạo trong cốt truyện. Mình chưa từng đọc hết toàn bộ tác phẩm của một nhà văn nào vì sợ sự nhàm chán, một màu; nhưng Otsuichi là ngoại lệ của mình. “Đồng thoại đen”, “Mùa hè, pháo hoa và xác chết của tôi”, và tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn - GOTH, những kẻ hắc ám,... Tuy văn phong không đổi nhưng không một câu chuyện nào giống câu chuyện nào, cái kết luôn khó đoán và khiến ta phải ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.
Cuốn sách này cũng vậy.
Thử liên tục tưởng tượng một vật gì đó trong đầu và sau đó nó trở nên hiện hữu và có thể sử dụng được, liệu bạn có thấy bất ngờ không? Hoặc đột nhiên bạn gặp một người có khả năng chữa lành vết thương, có thể hút và di chuyển vết thương từ người này sang người khác? Hoặc bạn phát hiện ra một bông hoa mặt người biết hát khi tình cờ đang đi dạo trong rừng? Đó chính là khởi đầu của những câu chuyện trong “Calling you”. Một phần mở đầu vô cùng hấp dẫn và gợi trí tò mò của người đọc, và những diễn biến tiếp theo sẽ không khiến bạn phải thất vọng.
Cảm xúc ảm đạm khi lật giở từng trang sách phần nào khiến mình nhớ đến những tác phẩm mang khuynh hướng “tự hủy” của nhà văn Dazai Osamu. Tuy nhiên, khác với nhân vật của Dazai đến cuối vẫn chìm trong bế tắc và tuyệt vọng, nhân vật của Otsuichi lại hướng đến một cuộc sống tốt đẹp và có ý nghĩa. Bởi vậy, “Calling you” tuy buồn nhưng mang một sắc thái lạc quan cùng những chiêm nghiệm về các mối quan hệ: tình bạn, tình mẫu tử và tình yêu thương con người.
Bạn hãy đọc thử cuốn sách này và tự mình cảm nhận cái hay của nó nhé. -
Những mẩu chuyện ngắn về sự kết nối. Calling you gồm ba truyện ngắn nhỏ, mỗi truyện ngắn đều lấy hình tượng, tình tiết, nội dung khác nhau, nhưng chung quy lại đều về sừ kết nối. Sự kết nối vô hình giữa người và người, tình bạn, tình yêu, tình gia đình. Ở đây các nhân vật đều được miêu tả hết sức nhạt nhòa, như một dụng í để làm nổi bật sự kết nối giữa linh hồn thay vì lưu luyến về thể xác.
Những câu chuyện nhẹ nhàng nhưng cũng rất trầm buồn. Giọng văn kể tả cũng dịu dàng, ngọt ngào. Mình thì thích truyện thứ nhất và thứ 2 hơn, sự kết nối rõ ràng và dễ hình dung hơn. Còn truyện 3 mình cảm thấy có quá nhiều nhân vật, chỉ riêng sự liên hệ các nhân vật với nhau đã không thể miêu tả được hết qua một câu chuyện ngắn như vậy được, nên sự kết nối ở đây hơi khó đồng cảm, các nhân vật bị chồng chéo, xuất hiện hơi gấp gáp.
Nhưng dù sao Calling you cũng là một tập truyện mỏng dễ thuơng, dù kết cục nào cũng ngấm sự đau buồn. Những chi tiết kì ảo được ghép vào tuơng đối hợp lí, làm bật rõ tư tưởng muốn truyền tải của tác giả. -
Tuyển tập này thậm chí còn ngắn hơn, mỏng hơn “Mắt đá” – chỉ có 3 truyện ngắn, với truyện chủ đề là Calling you. Chắc trong 3 truyện này thì Calling you có yếu tố tình cảm lãng mạn nhiều nhất nên được chọn, maybe. Thậm chí đến cái bìa cũng đậm chất ngôn tình với hình vẽ như manga – anime trên nền màu phấn hường, hoa bay lá rụng các kiểu các kiểu, đến nỗi khi mình mang truyện về, con gái mình còn hỏi là “truyện này con đọc được ko hả bố?” - ngại ghê cơ cái con bé này, bố nó đọc truyện người lớn cũng bị soi!
Điểm chung của “Calling you” với “Mắt đá” đều là những truyện ngắn độc lập có yếu tố kì ảo dị dị và đều mang màu sắc buồn buồn, trong đó truyện cuối mình đánh giá là dị nhất. Trong “Calling you” thì các truyện còn có cả plot twist nữa, nhưng về tổng thể thì mình lại không thích bằng các truyện trong “Mắt đá” – chắc tại mình ko hợp với tình cảm lãng mạn lắm.
Đánh giá: 7/10
Kết luận: mình vốn không đọc nhiều truyện ngắn, và cũng ko thích bằng đọc 1 tiểu thuyết dài hơi. Nhưng phải công nhận là Otsuichi đặc biệt mạnh trong việc viết truyện ngắn – truyện ngắn của Otsuichi cô đọng và truyền tải được nhiều thứ trên cái nền cốt truyện lạ lùng, lạnh lẽo nhưng cũng rất tình cảm, đọc ko bị chán mà lại thấy cuốn! -
My rating: 3/5 ⭐️
Một tập truyện ngắn với những nhân vật mang nhiều tổn thương, lạc lõng giữa cuộc sống thường nhật.
Buồn bã và đau lòng. Và buồn nhất là mình biết rằng nếu gặp những người như thế ở ngoài đời, mình cũng rất có thể chẳng thấy cảm thông cho họ. Vì cuộc sống không phải sách, để có thể lật từng trang, từ từ nhìn sâu vào nội tâm của một người, chạm vào vết thương và thấu hiểu.
Cả ba truyện đều có yếu tố giả tưởng,
“Calling You” với nhân vật cô nữ sinh cấp 3 Ryo luôn luôn lẻ loi ở trường và buồn tẻ khi về nhà. Bỗng phát hiện ra mình có thể gọi điện bằng tâm trí cho những người xa lạ.
“Kiz/Kids” nói về tình bạn của hai cậu bé 11 tuổi, hai đứa trẻ bị bỏ rơi, cùng là học sinh lớp cá biệt. Trong đó Asato có năng lực đặc biệt, có thể chuyển vết thương từ người khác sang mình.
Đây là truyện hay nhất và cảm động nhất trong tập sách này.
“Flower Song” với nhân vật chính cứ đau khổ dằn vặt suốt cả quá trình, khiến ta tự hỏi tác giả có làm quá, dài dòng và hơi thiếu tinh tế không. Và những dòng kết gây ngạc nhiên sẽ giải quyết tất cả những nghi ngờ đó.
Dùng yếu tố giả tưởng để khắc hoạ sâu sắc hơn những nỗi đau có thật. Một tập truyện ngập tràn nỗi đau nhưng không để lại dư vị u ám, tối tăm khi gấp sách lại. Có phải đấy là cách Otsuichi lay động sự thấu hiểu, rung cảm trong tâm hồn độc giả? -
Overall: bác Otsuchi vẫn phù hợp với tâm lý máu me kinh dị hơn thể loại nhẹ nhàng này
Truyện gồm 3 mẩu chuyện nhỏ, khác với chủ đề kinh dị thần bí máu me be bét thường thấy của bác Otsuchi, 3 câu chuyện này phong cách viết khá nhẹ nhàng và theo hướng light novel. Calling you là tên của mẩu chuyện đầu tiên.
Nội dung và đề tài khác nhau kết hợp với yếu tố kì ảo nhưng có cùng chủ đề về nỗi buồn, cô đơn, lạc lõng của các nhân vật giữa đời thường. Nếu ở ngoài đời có gặp những nhân vật như thế, có khi bản thân mình cũng chẳng đủ kiên nhẫn để cảm thông. 😅 đời có như sách đâu
Câu chuyện 1 Calling you và 2 Kiz/Kids khá thú vị và có ấn tượng, không đến nỗi trơn tuột lắm, nhưng cái chuyện cuối Flower Song hình như bác lại đuối sức 🤣🤣 như hồi Zoo ấy.
RATE: 3/5☆ cho 2 chuyện đầu.
"Đây là chuyên mục vừa đọc xong nên review, ko mang tính good books to recommend lắm. Đọc giải trí thôi" -
Chấm đỷm: 4,5/5
Không một nhân vật nào trong tác phẩm này có một cuộc sống bình thường và yên ổn, đó hẳn là lí do họ gặp phải những hiện tượng siêu nhiên hay có năng lực khác người. Mặc dù bao trùm lên cả câu chuyện là sự ảm đạm và bi thương nhưng cái kết luôn để lại dư vị ngọt mát, vì còn sống là còn ý nghĩa.
Mình để ý rằng nhân vật nào cũng chỉ quanh quẩn ở độ tuổi thiếu niên vì vậy, có thể coi đây là cái giá của sự trưởng thành, gặt hái được điều gì thì cũng phải chấp nhận mất mát điều tương tự. Tác giả của chúng ta quả là có óc sáng tạo phi thường. Mình không đoán trước được diễn biến hay kết cục của cả 3 câu chuyện nên lúc nào cũng phải trong tâm thái đội sẵn mũ bảo hiểm vì sợ cua khét lẹt :Vv
Nhân tiện gửi lời cảm ơn chân thành tới Dào, Dào bảo là lúc thấy trống rỗng và chơi vơi, không tìm được mục đích sống, mình hãy viết và Gián, người bạn dã set kèo đọc chung quyển này :> -
Hay, u ám, day dứt...
Calling you là tên một trong ba mẩu truyện ngắn được in trong cuốn sách này. Điểm chung giữa cả ba mẩu truyện là những niềm đau thương cùng cực, những con người liên kết với nhau. Đừng để bìa sách đánh lừa bạn, tôi cứ nghĩ cuốn sách này sẽ được viết nhẹ nhàng thôi, nhưng hoàn toàn ngược lại. Lời văn lạnh lùng, day dứt, để lại bao suy nghĩ trong lòng độc giả.
Cuốn hút, bạn sẽ khó lòng đặt được cuốn sách xuống. Tôi thích truyện dài hơn mà các ý tưởng trong câu chuyện thì lại càng dễ khai thác. Dù sao thì cũng khá ổn, có lẽ tôi sẽ đọc thêm các tác phẩm khác của Otsuichi
Tôi không quá ấn tượng với cuốn sách này nhưng nó vạch trần nội tâm nhân vật quá sâu sắc, vô cùng day dứt. -
เป็นนิยายรวมเรื่องสั้น 3 เรื่อง ประกอยด้วย โทรศัพท์สลับมิติ, บาดแผล และ บทเพลงดอกไม้
โดยเรื่องสั้นแต่ละตอนมีการยกประเด็นต่างๆมาเล่าได้อย่างมีชั้นเชิงและน่าสนใจ มีการเล่าผ่านเหตุการณ์เหนือธรรมชาติ ผนวกกับสำนวนเขียนและแปลที่อ่านแล้วทำให้เกิดอารมณ์ร่วมค่อนข้างมาก ทำให้เนื้อเรื่องมีความเข้มข้นและน่าติดตามมากขึ้น
แม้เนื้อหาบางตอนจะซ้ำซากจำเจกับสื่ออื่นๆไปบ้าง แต่ด้วยสำนวนการเขียนทำให้อ่านสนุก อ่านเพลิน และสามารถมองข้ามสิ่งจำเจเหล่านั้นไปได้ได้อย่างง่ายดาย
สรุป หากใครชอบความหม่นๆแบบสไตล์ญี่ปุ่นที่ไม่มากและไม่น้อยเกินไป เรื่องนี้ก็เป็นอีกเล่มหนึ่งที่น่าหามาอ่าน (ว่าแต่ทำไมไม่พิมพ์ใหม่ซักที หืม!) -
Ba câu chuyện ngắn với nội dung và đề tài khác nhau, nhưng mang cùng chủ đề về: nỗi buồn vì sự cô đơn, lạc lõng. Truyện pha yếu tố liêu trai kì ảo và buộc khán giả phải chấp nhận những gì đề ra. Đọc xong bất giác nghĩ: có phải dân Nhật có xu hướng tử tự nhiều, là vì họ luôn chất chứa những u uất nhưng không bao giờ thổ lộ cùng ai?
Câu chuyện thứ nhất mang tới sự tiếc nuối, chuyện thứ hai là nỗi ai oán còn thứ ba lại là một chuỗi những nỗi buồn thảm trước số phận và lựa chọn bi quan. Dù vậy, mỗi truyện đều kết thúc với sự lạc quan, mang tới một chút hy vọng vào tương lai. Văn phong không hấp dẫn lắm nhưng tổng thể thì vẫn là một tác phẩm đáng đọc, nhất là trong thời tiết âm u bão bùng. -
Bạn nghe đến Otsuichi qua những tác phẩm hơi hướng kinh dị, cũng chưa đọc qua những tác phẩm đó. Để có thể hiểu rõ thực chất văn phong trong cách diễn đạt của ông thế nào
Đối với cuốn sách này. Trong một ngày bạn muốn một quyển sách nào đó vừa phải và nhẹ nhàng. Và bạn đã chọn mua nó!
Nội dung cốt truyện khá hay. Nhưng mình vẫn thấy trong cách diễn đạt thiêu thiếu, hay do cách diễn dịch nhỉ?
Bạn cũng không phải không khóc với nó. Nó lạ. Nó khiến mình dù không phải là kinh dị, nhưng cũng lạnh sống lưng vài lần!
Biết đâu đấy, bạn sẽ tìm xem những tác phẩm khác -
Văn phong không có gì đặc sắc lắm, nhưng nội dung nó truyền tải thật sự rất hay, rất cảm động.
Mỗi 1 câu chuyện nhỏ bên trong đều có thể khiến người ta rơi lệ.
Bìa mới của cuốn sách màu hồng có 2 cô cậu nằm ngược chiều nhau dưới sắc hoa anh đào trông đ��p hơn, cảm giác hợp với tên truyện hơn.
Kết thúc của mỗi câu chuyện đa phần là không có hậu, nhưng nó lại mang lại 1 ý nghĩa, bài học nào đó cho người đọc -
Sách gồm ba mẩu chuyện nhỏ, đề tài và cách viết theo hướng truyện tình cảm nhẹ nhàng, chứ không phải chủ đề kinh dị thần bí thường thấy của tác giả. Câu chuyện đầu tiên và thứ hai khá thú vị và có điểm nhấn, câu chuyện thứ ba khá nhàm chán. Tác giả Otsuichi hợp với chủ đề như Goth và Zoo hơn. PS: bản phim của câu chuyện thứ hai khá hay, dựa trên cốt truyện của Otsuichi mà khai thác sâu hơn, hai bạn diễn viên chính hết sức đẹp. 😆